Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1164 - Chương 1164 - Danh Chấn (1)

Chương 1164 - Danh chấn (1)
Chương 1164 - Danh chấn (1)

- Hắn chính là dỗ dành lừa gạt ngươi như vậy? Ngươi tin rồi? Đồng Hân, ngươi là tiểu cô nương mười mấy tuổi sao?

Giọng điệu Đồng Tuyền đột nhiên nghiêm khắc. Mỗi một ngoại tộc trước khi tham gia Thăng Long bảng đều dào dạt tin tưởng, ảo tưởng lấy đạp lên bả vai hải tộc, giết đến trước mười hạng đầu. Nhưng chỉ khi bọn hắn thật sự trèo lên tòa lôi đài kia, cảm nhận được hải tộc cường hãn, mới sẽ hiểu rõ lòng tin của mình buồn cười đến cỡ nào.

- Hắn nói... Hoặc là dùng thứ tự mười hạng đầu tới kết thân, hoặc là... Chết ở trên lôi đài Thăng Long bảng.

Đồng Hân vẫn là cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt thất vọng của các trưởng bối đối với nàng.

- Chết? Hắn chết rồi, có thể đổi về trong sạch của ngươi? Nếu như tương lai ngươi lập gia thất, bị phát hiện không phải hoàn bích, Tử Viêm Tộc chúng ta bàn giao như thế nào? Giọng điệu một vị chiến tướng thủ vệ càng nghiêm khắc.

- Ta...

- Đồng Hân, ta rất thất vọng về ngươi !

Tộc trưởng Tử Viêm Tộc phất tay áo trở lại, đưa lưng về phía nàng.

- Phụ thân...

Đồng Hân ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sau một hồi lắc lư, nàng nhắm nghiền hai mắt, cúi đầu thật sâu.

- Ta không lấy chồng! Ta vĩnh viễn thủ hộ Tử Viêm Tộc! Ta... Ta tuyên thệ...

Một tiếng tuyên thệ, tương đương tuyên cáo vận mệnh của mình.

Hoặc là, thu Lục Nghiêu ở rể, hoặc là đem mình cả đời cống hiến cho Tử Viêm Tộc, không lấy chồng không sinh con, vứt bỏ tư cách nữ tử, thủ hộ Tử Viêm Tộc.

Tựa như, Đồng Tuyền.

Ba vị chiến tướng trao đổi ánh mắt, tư thái nghiêm khắc hơi trì hoãn.

Tuyên thệ rồi? Quyết định? Đối với mỗi một nữ tử mà nói, làm tuyên thệ như vậy đều không dễ dàng, không có ai sẽ nguyện ý cơ khổ cả đời. Hơn nữa, Đồng Hân dung mạo khí chất đều là thượng giai, thiên phú càng là siêu phàm, hoàn toàn có thể có nhân sinh càng tốt.

Trong lòng Đồng Tuyền có chút tê rần, muốn răn dạy nhưng lại nuốt trở vào, nàng nhìn Đồng Hân quỳ trên mặt đất, dường như nhìn thấy bản thân năm đó. Năm đó cũng là bởi vì rất nhiều nguyên nhân đặc thù, lựa chọn vứt bỏ nhân sinh của mình, chặt đứt tơ tình, đem mình cống hiến cho Tử Viêm Tộc.

Nàng là người hiểu nhất, cái lời tuyên thệ này có bao nhiêu khó khăn.

Trong u cốc an tĩnh hồi lâu, ai cũng không biết nên nói cái gì, lại có nên tiếp lấy lời ‘Tuyên thệ’ của Đồng Hân hay không. Hôm nay ở nơi này mặc dù là lén lút, nhưng bọn họ đều là cao tầng hạch tâm của Tử Viêm Tộc, nếu như lúc này gật đầu, vận mệnh Đồng Hân liền có thể thật sự định như vậy rồi. Hoặc là, Lục Nghiêu tiến vào mười hạng đầu, ở rể Tử Viêm Tộc, hoặc là, Đồng Hân cô độc canh giữ cả đời. Hiện tại xem ra, mười hạng đầu hoàn toàn không có khả năng, Đồng Hân cô độc canh giữ mới là kết cục cuối cùng.

Tộc trưởng Tử Viêm Tộc đều có chút nghiêng đầu, cái lời tuyên thệ này, là dưới hành động vội vàng bất đắc dĩ, hay là... Thật sự đã cùng Lục Nghiêu kia có tình cảm?

- Đồng Tuyền, ngươi đi gặp Lục Nghiêu kia.

Tộc trưởng Tử Viêm Tộc lưu lại câu nói, đạp không mà lên, rời khỏi u cốc.

Ba vị chiến tướng thủ hộ không nói chuyện, cũng không có tỏ thái độ, mắt nhìn Đồng Hân, lắc đầu, theo tộc trưởng rời khỏi.

Đồng Tuyền đi đến trước mặt Đồng Hân:

- Ngươi yêu hắn?

- Ta... Không biết...

- Đã hiểu rõ.

Đồng Tuyền đi qua Đồng Hân, rời khỏi rồi u cốc.

- Cô cô.

- Nói.

Đồng Hân khẽ há đôi môi đỏ mọng, nước mắt mông lung hai mắt:

- Ta là hổ thẹn của gia tộc rồi, tuyên thệ của ta... hữu hiệu vĩnh cửu...

Ngày ba mươi!

Trong luyện trì dung nham, khí hải của Tần Mệnh rốt cục cũng khuếch tán đến cực hạn, so với lúc vừa mới bắt đầu lớn trọn vẹn gấp hai, đạt đến mục tiêu hắn mong muốn.

Khí hải gấp hai, đối với Tần Mệnh giỏi về sử dụng võ pháp cỡ lớn mà nói là quá quan trọng, không thua gì đã có được hai cái khí hải.

Sâu trong khí hải, mặt ngoài Lôi Thiềm dấy lên lửa cháy bừng bừng, Lôi Hỏa đan vào, thần bí đến uy nghiêm, lại lộ ra cỗ yêu dị. Nhưng đây không phải là hỏa diễm thật sự, mà là tích tụ qua vô số hỏa linh, đang cùng Chân Linh của nó dung hợp.

Cảm giác Tu La đao đang sống trong khí hải càng cường liệt hơn rồi, cùng Tần Mệnh dựng lên liên hệ rõ ràng, thậm chí có thể nghe theo Tần Mệnh khống chế, ở trên không khí hải di động, một cái biến hóa, để cho Tần Mệnh phấn khởi muốn hò hét.

Trực tiếp cho tới lúc này, Tần Mệnh mới tại trong đây ba mươi ngày lửa cháy bừng bừng rèn luyện, cùng tất cả bảo bối trong cơ thể, giao hòa thành một thể.

Kỳ thật, không chỉ là Tần Mệnh có thu hoạch cực lớn, Tiểu Quy nơi cổ áo hắn, cũng là vô thanh vô tức nuốt nạp vô số hỏa linh. Nó không phải dùng cho mình, mà là sau khi nuốt luyện, từ bên trong nung khô phong ấn. Toàn bộ tâm tư của Tần Mệnh đều vùi đầu vào trong tu luyện, không có chủ ý mai rùa Tiểu Quy đã bắt đầu biến hóa, những đường vân phức tạp kia... đã đứt chín cái...

So sánh với mấy trăm đến hơn một nghìn đường vân mà nói, chín cái có lẽ rất ít, nhưng lại là đã lần đầu tiên trong vạn năm qua.

Sâu trong mai rùa, khí tức Tiểu Tổ đang chậm rãi sống lại. Nó ban đầu chỉ là nếm thử, cũng không nghĩ tới thật có thể cắt phong ấn kim loại, nhưng... Thành công rồi! Ba mươi ngày xuống, trọn vẹn cắt đứt chín đường! Nó điên cuồng mà tích súc lấy hỏa linh, đến tương lai sau khi rời khỏi Phần Thiên các, nó còn có thể tích súc đốt cháy.

Bình Luận (0)
Comment