Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1166 - Chương 1166 - Không Khống Chế Được (1)

Chương 1166 - Không Khống Chế Được (1)
Chương 1166 - Không Khống Chế Được (1)

Trước khi đến, Tần Mệnh thật không nghĩ tới sẽ có một hồi cơ duyên như vậy, sẽ có thu hoạch như vậy, đối với quá trình tu luyện của hắn sau này quá mấu chốt quá quan trọng. Trước khi ngủ, hắn lại cảm thụ Lôi Thiềm cùng Tu La đao trong chốc lát, cảm giác ‘Khống chế’ thực tốt!

Chạng vạng tối ngày hôm sau.

- Lục Nghiêu công tử, ngươi tỉnh rồi.

Tú nhi nằm trên mặt bàn, Tần Mệnh ngủ một ngày một đêm, nàng trông hắn một ngày một đêm, vừa thấy Tần Mệnh tỉnh lại, lập tức nâng chung trà lên cùng mâm đựng trái cây lên, đưa tới.

- Ta ngủ bao lâu?

Tần Mệnh vặn eo bẻ cổ, sảng khoái tinh thần, toàn thân khoan khoái dễ chịu.

- Không nhiều lắm, một ngày. Ngài ngồi dậy trước, ta đi nói cho tiểu thư.

- Không cần, đợi tí nữa ta đi ra ngoài đi.

- Tiểu thư để cho ta trông coi ngươi, nói ngươi vừa tỉnh dậy, lập tức đi nói cho nàng biết, giống như có chuyện gì muốn nói với ngươi.

- Thăng Long bảng?

Tần Mệnh tính toán thời gian, khoảng cách Thăng Long bảng bắt đầu cũng chỉ còn bốn tháng.

- Ta không dám hỏi nhiều, đợi tiểu thư đến nói cùng ngài đi.

Tú nhi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Tần Mệnh nằm ngửa ở trên giường, yên lặng kiểm tra thân thể.

- Tiểu Tổ, lúc ngủ ta không có người đến tra ta chứ.

- Không có, ngoại trừ tiểu cô nương kia phạm hoa si đối với ngươi.

Tiểu Tổ núp ở trong mai rùa, không có đi ra.

Ở bên trong Xích Phượng Luyện vực khắp nơi đều là cường giả, nói không chừng nơi nào lúc nào liền có ai đang dò xét nơi này, nó cũng không muốn mạo hiểm. Hơn nữa, nó hiện tại đã tìm đến mục tiêu mới rồi, rèn luyện phong ấn, nó trữ được rộng lượng hỏa linh, không ngừng mà nuốt luyện, không ngừng mà phóng thích, từ trong đến ngoài nướng lấy đường vân phong ấn.

- Có thể nói chuyện đứng đắn chút không?

- Đề tỉnh cho ngươi một câu, đừng quên kế hoạch của ngươi.

- Hiện tại còn sớm, còn chưa đến thời gian.

- Tại trước khi Thăng Long Bảng bắt đầu, tận lực không được đi gặp Đồng Tuyền kia. Ngươi thay đổi bộ dáng, nhưng thần thái cử chỉ lại không thay đổi được, thanh âm cùng ánh mắt cũng không thay đổi được, bóng lưng càng không thay đổi được. Vạn nhất cô nương kia sinh ra chút hoài nghi gì đó, thì ngươi đợi đến bị đùa chơi chết đi.

- Đồng Tuyền... Đồng Tuyền. Trước kia đồng sinh cộng tử, hiện tại sống chết với nhau, nhân sinh a... Cứ đặc sắc như vậy.

Tần Mệnh tự giễu cười khẽ.

Hắn hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trên Vạn Tuế Sơn, hắn nhớ mang máng Táng Hải U Hồn cùng Đồng Tuyền từng có đoạn đối thoại kỳ quái, lúc ấy không có quá để ý, hiện tại ngẫm lại, Táng Hải U Hồn khẳng định biết thân phận Đồng Tuyền. Táng Hải U Hồn lúc ấy không có giết nàng, có thể là đối với nàng ôm lấy chút ít hy vọng đặc biệt. Nhưng chắc có lẽ Táng Hải U Hồn không nghĩ đến, vừa rời khỏi Vạn Tuế Sơn, Đồng Tuyền chân trước vừa đi, chân sau liền an bài người tới giết hắn rồi.

Cũng không lâu lắm, Đồng Hân gõ mở cửa phòng, làn da nõn nà, con mắt như thu thủy, như là người đẹp trong bức họa cuộn tròn đi ra. Sau khi nàng đi vào, gian phòng tối tăm đều giống như tươi đẹp hơn rất nhiều, cũng mang đến trận trận mùi thơm ngát.

- Ba mươi ba ngày, toàn tộc đều đang nghị luận về ngươi. Ngươi làm sao làm được?

- Ta nghĩ đến mười hạng đầu Thăng Long bảng, chịu đựng lạichịu đựng tới đây rồi.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Đồng Hân ửng đỏ, cái ý trong lời này, không phải là đang vì nàng ư. Trước kia, Lục Nghiêu nói những lời như thế, có thể nàng sẽ xấu hổ, nhưng hiện tại lại không biết làm sao, vậy mà lại không có cảm giác chống lại.

Từ sau ngày nói chuyện đó, nàng đem nhốt mình trong phòng, đã trầm mặc vài ngày, ưu thương qua, buồn khổ qua, về sau đã từ từ nghĩ thông suốt. Nếu phụ thân bọn hắn đã biết rồi, chuyện cũng đã nói ra rồi, nàng cũng lại tuyên thệ rồi, cũng nên thản nhiên rồi, cần phải dũng cảm đối mặt thôi.

Hoặc là, ta cô độc canh giữ cả đời, hoặc là, cùng nam tử ở trước mắt tư thủ cả đời.

Trong lòng Đồng Hân đã tiếp nhận, cũng liền buông lỏng, hiện tại quay mắt về phía Tần Mệnh, không có lấy loại mê mang cùng phức tạp trước kia.

Tần Mệnh nhìn nhiều Đồng Hân, giống như chỗ nào không giống với lúc trước.

- Ba mươi ba ngày, có thu hoạch gì?

Đồng Hân cười yếu ớt, đôi môi đỏ mọng mê người. Không còn tâm sự, khôi phục nụ cười tươi, nàng thoạt nhìn càng mê người rồi. Dáng người thanh tú thướt tha, khuôn mặt đẹp đẽ ôn nhu tinh tế tỉ mỉ, còn có khí chất ung dung đẹp đẽ quý giá, đều khiến nàng khắp nơi tản ra mị lực.

- Khí hải so với trước kia tăng gấp đôi, khống chế linh lực càng thuận buồm xuôi gió.

Tần Mệnh phất tay, một đóa lôi liên tách ra tại lòng bàn tay, khẽ đảo tay, lôi liên tiêu tán trong vô hình. Khí hải khuếch trương tăng, sinh ra một loạt hiệu ứng mắt xích, tốc độ linh lực chảy xuôi, cùng với tốc độ hình thành võ pháp, đều sâu sắc vượt qua trước kia.

- Gấp đôi? Ba mươi ba ngày rèn luyện đáng giá.

Đồng Hân thay Lục Nghiêu cao hứng, khí hải là căn bản của tất cả võ giả, nó lớn hay nhỏ, có vững chắc hay không, cùng với trình độ tinh khiết, đều trực tiếp quyết định thực lực của võ giả. Bình thường thành tựu khuếch trương tăng năm ba phần đã là thiên đại cơ duyên, hắn vậy mà khuếch trương trọn vẹn gấp đôi, tương đương có được hai đại khí hải rồi.

- Đúng vậy a, đáng giá.

Chỉ có bản thân Tần Mệnh biết rõ, đến cùng có bao nhiêu giá trị!

- Cách Thăng Long bảng thi đấu còn lại bốn tháng, ngươi có nắm chắc tiến vào thất trọng thiên không?

Bình Luận (0)
Comment