- Thân phận cũng không có vấn đề, trong tộc đều đã tự thân thẩm tra qua rồi.
- Có cần thiết đem tình huống nơi này thông cáo cho tộc trưởng hay không?
- Thông cáo một chút đi.
Phía dưới Xích Phượng Luyện vực lao nhanh lấy cuồn cuộn nham tương, muôn đời vĩnh tồn, như là hải dương nham thạch dày đặc nóng chảy, vắt ngang tại phía dưới hải vực. Chỗ đó có lấy số lượng hỏa linh không cách nào đong đếm, nhưng là hỏa linh trấn áp phía dưới Phần Thiên các là nắm chắc, cũng là đã luyện chế thuần hóa qua.
Trong cơ thể Tần Mệnh có Lôi Thiềm, Tu La đao, Tiểu Tổ lại có mai rùa không gian, còn có Tàn Hồn, bọn hắn không ngừng liên tục thôn nạp hỏa linh, muốn không dẫn ra chú ý cũng khó khăn.
Tần Mệnh trở lại vườn ngự uyển nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy, trong phòng đã đứng đầy người.
Đồng Ngôn, Đồng Hân, Đồng Đại, còn có ba nam nữ không biết, một lão nhân tóc trắng xóa.
Tần Mệnh mơ hồ một lát, còn cho là mình nằm mơ.
Hắn giật mình một cái ngồi xuống, trầm mặt:
- Tử Viêm Tộc các ngươi có cái ham mê gì, không phải nhìn người khác tắm rửa chính là nhìn người khác ngủ?
- Ai mà thèm nhìn ngươi tắm rửa?
Đồng Ngôn bĩu môi.
- Tỷ tỷ ngươi! Muội muội ngươi! Ngươi!
Một câu náo loạn khiến cho Đồng Hân cái xấu hổ, ba người khác đều thần sắc quái dị nhìn nàng một cái, trong mắt của bọn họ tỷ tỷ băng thanh ngọc khiết phong hoa tuyệt đại, vậy mà còn nhìn nam tử tắm rửa?
- Không có thừa dịp ta ngủ làm cái gì đấy chứ?
Tần Mệnh túm lấy cổ áo, đám người kia không có vụng trộm đi kiểm tra ta đấy chứ?
- Ngươi cho rằng bản thân là cái bánh trái gì thơm ngon rồi?
Đồng Ngôn giới thiệu cho Tần Mệnh những người khác:
- Ba vị này là Đồng Qua, Đồng Đồ, Phương Mục Ca. Vị này chính là Đồng Đại, các ngươi đã gặp qua rồi. Thêm ngươi, ta, tỷ tỷ ta, chúng ta bảy người đại biểu Tử Viêm Tộc tham gia Thăng Long bảng.
Ba người Đồng Qua theo thứ tự gật đầu cùng Tần Mệnh, cũng đều rất ngạc nhiên đánh giá hắn.
Chỉ mới đến Tử Viêm Tộc hai tháng mà thôi, hắn thậm chí lại có tư cách tham gia cuộc thi đấu quy cách cao nhất trong hải tộc, còn suýt chút nữa để cho Đồng Đại không tham gia được. Tuy nhiên tiểu tử này có thể ở trong Phần Thiên các kiên trì ba mươi ba ngày, lại thêm hai mươi ngày, chính xác không phải người bình thường.
Sắc mặc Đồng Đại nhìn không tốt, Lục Nghiêu thành danh chính là đạp lên vai của hắn.
Tần Mệnh cũng bắt chuyện, cảnh giới đều là Địa Võ lục trọng thiên, khí tức ngưng đến không tiêu tan, nhưng lại vô cùng hùng hậu, không sai biệt lắm đều gần lục trọng thiên đỉnh phong rồi. Tính cả Đồng Ngôn Đồng Hân, sáu người trước mắt này nên có thể đại biểu lực lượng mạnh nhất thế hệ tân sinh trong Tử Viêm Tộc rồi, đều là nhân vật lĩnh quân các phe phái riêng.
Đồng Hân nói:
- Chúng ta đang chờ ngươi.
- Có chuyện quan trọng gì?
- Trong tộc muốn đặc huấn chúng ta, thời gian tầm sáu mươi ngày, đều đang chờ ngươi thôi.
- Đi đâu?
- Đi đến một nơi đặc thù, đến rồi ngươi sẽ biết rồi.
- Không đi.
Tần Mệnh trả lời tương đương dứt khoát, dứt khoát đến mức bọn người Đồng Ngôn còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi.
- Không đi? Sẽ có chiến tướng tự thân chỉ đạo chúng ta, ngươi biết đây là cơ hội trân quý cỡ nào không?
Đều có chiến tướng? Vậy thì càng không thể đi !
- Ta cùng Đồng Ngôn xung đột, mỗi ngày cùng một chỗ, ta sợ nhịn không được đánh hắn.
Mọi người im lặng, thật đúng là cái kỳ nhân, cũng dám nói chuyện như vậy cùng Đồng Ngôn.
- Không đi càng tốt!
Đồng Ngôn bĩu môi, ta còn không muốn nhìn thấy ngươi cùng tỷ tỷ ta ‘Dính cùng một chỗ’ đây này.
- Ta đi Phần Thiên các hai lần, đã có chút ít cảm ngộ mới, ta muốn bế quan, bắn vọt thất trọng thiên.
Bọn người Đồng Đại đều là cả kinh, bắn vọt thất trọng thiên? Trước ba mươi tuổi tiến vào thất trọng thiên, không chỉ có là thực lực, càng là vấn đề tiềm lực, cũng là mộng tưởng bọn hắn dùng hết toàn lực truy cầu, Lục Nghiêu thật có thể thực hiện sao?
Ngay cả vị lão nhân trầm mặc kia đều giương mắt lên, nhìn nhiều Tần Mệnh, trong ánh mắt có kinh dị, càng có hiếu kỳ.
- Có bao nhiêu nắm chắc?
Đồng Hân thì là kích động, hắn có thể thành công sao? Có thể tiến vào thất trọng thiên sao? Chỉ có thật sự đi được đến một bước kia, mới có hi vọng cạnh tranh mười hạng đầu!
- Thời gian ba tháng quá ngắn, ta sẽ cố gắng.
- Ngươi lưu lại bế quan, ta an bài người thay ngươi gác, không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy ngươi.
Đồng Hân so với Tần Mệnh đều đợi chờ, hắn có thể đi đến một bước kia, quan hệ đến cuộc đời của nàng. Nếu như hắn có thể giết đến mười hạng đầu, có lẽ phụ thân thật sẽ thận trọng cân nhắc có nên đem nàng gả cho Bái Nguyệt tộc hay không.
Đồng Ngôn là lạ nhìn tỷ tỷ, ngươi hưng phấn là có ý gì ?
Đồng Hân nói:
- Vị này chính là trưởng bối trong tộc, hắn đến kiểm tra tuổi cho ngươi.
Vốn vài ngày trước muốn tra, kết quả Tần Mệnh ở trong Phần Thiên các tu luyện, liền kéo dài cho tới bây giờ.
Đồng Ngôn ôm lấy cánh tay:
- Ngươi nghìn vạn lần đừng vượt qua ba mươi tuổi, danh ngạch dự thi đều công bố ra rồi, ngươi lại đến cái tuổi giả mạo, mất cũng không chỉ là ngươi.
- Xác thực tuổi không biết, nhưng nên không đến ba mươi tuổi.
Thọ nguyên Tần Mệnh bị Vạn Tuế Sơn cùng Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc nhiều lần ảnh hưởng, lại bay qua trong dòng thời không, quỷ mối biết rõ tuổi hắn đang ở cái đoạn nào.