- Một ngoại nhân lại dám khi dễ ngươi, lá gan không nhỏ nha.
Yêu Nhi cùng Đồng Phỉ đi đến vườn ngự uyển của Đồng Hân, nàng ổn định vài ngày, cuối cùng đem chủ đề chuyển dời đến trên người Tần Mệnh rồi, nhè nhẹ kích thích, tiểu nha đầu liền ép không được cơn giận, không cần Yêu Nhi thỉnh cầu, Đồng Phỉ đã muốn mang theo nàng đi tìm Tần Mệnh gây phiền toái, muốn xả cơn tức giận trong lòng.
- Còn không phải sao, bổn cô nương từ trước tới nay chưa thấy qua người nào cuồng như vậy, nếu không phải Đồng Hân tỷ tỷ che chở hắn, ta thế nào cũng muốn lột sạch hắn, treo đến trên đỉnh núi nguội lạnh vài ngày.
Đồng Phỉ bưu hãn quệt mồm, mặc dù đi qua rất nhiều ngày rồi, nhưng nhớ tới tình cảnh cùng ngày bị một cước đạp bay, nàng liền không nhịn được mà nộ khí dâng trào.
- Lột sạch là tiện nghi hắn rồi, cho ăn mấy ngụm tình dược, ném tới trong vườn bách thú, trận đối mặt kia khẳng định rất đặc sắc.
Yêu Nhi cười, xinh đẹp như khói, phong tình vạn chủng. Nếu như là người bình thường, khả năng sớm đã bị mị hoặc mà tâm tinh chập chờn rồi.
- Nha! Đúng vậy! Ta làm sao không có nghĩ đến cái chủ ý này !
Đồng Phỉ kích động mà nhảy dựng lên, nếu không nói tiểu tỷ tỷ này hợp khẩu vị đây này. Nàng lôi kéo Yêu Nhi trở lại đường cũ, đi tìm Đồng Kỳ.
Trong sân nhỏ của Đồng Kỳ, mặt hắn đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, quát tháo Đồng Phỉ:
- Nói hươu nói vượn, ta sao có thể có thứ đó!
- Thôi đi! Ngươi dùng không ít cái đồ chơi kia, giao ra đây! Bằng không thì ta cáo mẫu thân!
Đồng Phỉ bóp lấy eo thon, như là khổng tước kiêu ngạo.
Gia giáo không nghiêm a!
Đồng Kỳ hận không thể kéo nàng tới bên cạnh răn dạy vài câu, có muội muội nào muốn cùng ca ca lấy cái đồ chơi này hay sao? Còn là lấy tiểu mỹ nhân hắn nhớ thương, quá nói xấu hình tượng ta rồi.
- Đừng hồ đồ! Không có là không có!
- Ngươi không lấy ra đúng không? Bản thân ta tìm!
Đồng Phỉ quay người liền chui vào trong phòng.
Đồng Kỳ trong lòng bi thương gào thét, kéo lại, căng ra đỏ khuôn mặt bừng:
- Liền... Liền còn lại một chút thôi, trước đây thật lâu đã dùng qua, về sau... Đều đã quên...
Nói xong, Đồng Kỳ nhìn Yêu Nhi xấu hổ cười cười, vừa định giải thích, cứu vãn xuống hình tượng bản thân ở trong lòng mỹ nhân, Đồng Phỉ hì hì cười cười, hướng Yêu Nhi tranh công.
- Ta đã nói, nhị ca ta khẳng định có, hắn hiện tại phải dựa vào cái này trợ hứng rồi.
- Đồng Phỉ!!
Đồng Kỳ quát tháo.
Ngoài sân nhỏ, tất cả thị vệ mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, mím môi, nghẹn cười, mặt đều trướng đỏ lên rồi. Tiểu Tổ tông này bưu hãn ra phía chân trời rồi, ngày mai trong tộc lại muốn oanh động.
- Đi thôi đi thôi.
Đồng Phỉ chẳng hề để ý, cầm lên bình ngọc, lôi kéo tay của Yêu Nhi đi ra ngoài.
- Từ từ chờ chút đã, một nha đầu như ngươi cầm lấy cái này làm gì?
Đồng Kỳ lúc này mới phản ứng kịp.
- Đồng Phỉ muội muội, cái người tên Lục Nghiêu kia, làm sao lại ở trong vườn ngự uyển của Đồng Hân tỷ tỷ ngươi?
Rời khỏi sân nhỏ của Đồng Kỳ, Yêu Nhi tùy ý nghe ngóng.
- Đồng Hân tỷ tỷ nói là Lục Nghiêu cứu nàng, muốn báo ân, lại sợ Đồng Ngôn quấy rối, những người khác hãm hại, cho nên liền giữ lại trong vườn ngự uyển của mình.
Đồng Phỉ vuốt vuốt bình ngọc, nâng giữa không trung hiếu kỳ nhìn.
- Một đại nam tử, ai sẽ khi dễ hắn, hắn không khi dễ người khác là tốt rồi.
- Vườn ngự uyển của Đồng Hân là nơi của cá nhân nàng, sao có thể để cho một nam tử ở, ngươi chưa phát giác lấy quan hệ bọn họ không tầm thường sao?
- Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?
Đồng Phỉ tỉnh táo tinh thần, lôi kéo nàng đi nhanh vài bước, nhìn bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói:
- Ta đã sớm thấy hai người bọn họ không đúng rồi. Đồng Hân tỷ tỷ trước kia rất sủng ta, chưa bao giờ sẽ lớn tiếng với ta, vậy mà lần kia bởi vì Lục Nghiêu mà giáo huấn ta, ta về sau liền quan sát, rất nhiều thần thái hay cách làm của nàng đều không hề giống với trước kia. Nói như thế nào đây, dù sao chính là cảm giác là lạ. Lục Nghiêu có thể tham gia Thăng Long bảng, chính là có nàng ở bên trong cực lực đề cử, cách năm ba hôm lại chạy đi đến chỗ cô cô.
- Lục Nghiêu đối với Đồng Hân như thế nào đây? Có quấn quít hay cái gì hay không ?
- Cái kia thật không có, vừa lạnh lại vừa cứng, giống như hòn đá. Tuy nhiên nha, hỗn đản kia vẫn có chút bổn sự, vậy mà có thể ở trong Phần Thiên các kiên trì ba mươi ba ngày, ngay cả tộc trưởng chúng ta đều kinh động đến. Đúng rồi, vài ngày trước trong tộc kiểm tra tuổi của hắn, ngươi đoán như thế nào đây, vậy mà chỉ có hai mươi bốn tuổi! Một tán tu, vậy mà mới hai mươi bốn tuổi đã tiến vào Địa Võ lục trọng thiên rồi, thật là đáng sợ.
Đồng Phỉ mặc dù hồ đồ, nhưng rất rõ ràng những cái như ‘Ba mươi ba ngày’, ‘hai mươi bốn tuổi’, ‘Địa võ lục trọng thiên’ này đại biểu cho cái gì. Dùng tiêu chuẩn trong tộc đến xem xét, đó chính là siêu cấp thiên tài a, trong tộc chắc chắn sẽ không thả hắn rời khỏi, còn muốn thật tốt với hắn.
- Làm sao, động tâm à?
- Làm sao có thể, ta hận không thể quất hắn hai cái đây.
Đồng Phỉ rất không cam lòng, hỗn đản kia làm sao có thể lợi hại như vậy? Ông trời thật là quá không công bằng.
- Một thiên tài như vậy, khó trách tỷ tỷ ngươi muốn đem hắn giữ trong vườn ngự uyển của bản thân.
- Ta vẫn cứ cảm thấy bên trong có chuyện gì.
- Hai người bọn họ là chỉ ở trong cùng một vườn ngự uyển, hay là ở trong một sân rồi.
Yêu Nhi nhỏ giọng hỏi.