Bọn thị vệ trầm giọng nhắc nhở:
- Bằng hữu, không tới tình trạng này a, chúng ta chỉ là tại thái độ mời khách trên không có làm tốt, không đáng sinh sinh tử tử. Lục Nghiêu đúng không? Buông Thường Hoán công tử ra, chúng ta ngồi xuống nói chuyện thật tốt.
- Một chút chuyện nhỏ, nhất định muốn náo đến tình trạng sinh tử? Ngươi cũng quá không xem trọng mạng của mình rồi. Ngươi thật vất vả mới tiến vào Tử Viêm Tộc, thành cung phụng, tiền đồ vẫn còn là rất sáng lạng.
Cơ Tuyết Thần cũng khuyên nhủ Tần Mệnh, hắn cũng không hy vọng bởi vì chính chuyện mình thêu dệt, mà hại chết Thường Hoán.
Trong đầu Tần Mệnh cười lạnh, một đám gia hỏa sợ chết, không có chút phách lực. Những công tử tiểu thư này, đều là cùng một loại người như Đồng Kỳ, địa vị trong gia tộc lúng ta lúng túng, có địa vị không có thiên phú, dựa vào chơi đấu thú mà duy trì lấy lực ảnh hưởng của bản thân, thể hiện giá trị. Bọn hắn xa không bằng Đồng Ngôn loại người có khí phách, có dáng vẻ kia, hơn nữa... còn không sợ chết.
Cái cổ Thường Hoán bị bóp đến đau đớn khó nhịn, hơn nữa cái tư thế thật này sự là khó coi, hắn đường đường là truyền nhân trực hệ hải tộc, sao có thể chật vật thành cái bộ dáng này:
- Ngươi thả ta ra, ta thả ngươi đi, hôm nay coi như cái gì cũng đều không có phát sinh qua.
- Lời này, ngươi tin?
Tần Mệnh khấu chặt năm ngón tay lấy xương cổ.
- Ngươi muốn như thế nào?
- Là ngươi muốn thế nào? Ta là trêu ngươi rồi, hay là chọc giận ngươi rồi, không oán không thù vì cái gì lại nhiều lần đi ngăn cản ta.
- Ta là muốn mời ngươi đi lên ngồi một chút.
- Các ngươi mời người chính là mời như vậy hay sao? Vậy chúng ta bây giờ coi như là tại nâng cốc hoan ngôn rồi!
Tần Mệnh bóp lấy cổ Thường Hoán đột nhiên nhấn một cái.
- Dừng tay!
Bọn thị vệ lạnh lùng quát lớn, con mắt đều trừng đỏ lên, quá ghê tởm, chúng ta đều báo ra tên tuổi rồi, ngươi còn dám suồng sã.
Cơ Tuyết Thần thối lui đến bên cạnh, được đám thị vệ của hắn bảo vệ.
- Lục Nghiêu, có chừng có mực, đừng đến lúc đó chịu không được, cuối cùng chịu thiệt chính là bản thân ngươi.
Một thiếu nữ cũng nhắc nhở Tần Mệnh:
- Hắn là thiếu gia Kim Linh tộc, còn ngươi, ngươi chỉ là cung phụng của Tử Viêm Tộc mà thôi. Thừa dịp chuyện còn có chỗ hòa hoãn, thả hắn, nói lời xin lỗi, bằng không thì... Hậu quả so ngươi tưởng tượng càng nghiêm trọng.
Bọn hắn thực sự không hiểu được, cái tên cung phụng này ở đâu ra lực lượng, cũng dám khiêu chiến cả phòng tiểu thư công tử đại tộc đại phái. Liền bức một ngụm ác khí? Ngươi không sợ bọn họ thu được về tính sổ, đến lúc đó lại để cho ngươi sống không bằng chết? Những tiểu thư công tử này trong tộc mặc dù không có địa vị rất cao, nhưng đều là có thêm bối cảnh rất lớn, có người có thể dựa vào, cũng không phải một cung phụng như ngươi có thể thu chọc được nổi.
Tần Mệnh nở nụ cười, từ trên bàn lấy xuống quả Bồ Đề, phóng tới trong miệng khẽ cắn.
- Các ngươi lầm rồi.
- Chỗ nào sai rồi? Mong rằng chỉ giáo!
Một công tử vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Tần Mệnh thật không có để cái đám này vào mắt, trước Thăng Long Bảng, Tử Viêm Tộc sẽ không làm gì ta, sau Thăng Long bảng, ta đã sớm chạy đến Cổ Hải rồi. Chọc ta? Coi như các ngươi không may! Hôm nay không bới lớp da các ngươi ra, ta không gọi là Tần Mệnh.
Hắn ngồi tê cả mông trên ghế, một tay bóp lấy Thường Hoán.
- Biết rõ tại sao ta tới Phù Sinh Đảo không? Vì cái gì lại chỉ có mình ta?
- Ngươi không nói ta làm sao biết.
Thường Hoán hung dữ mà quát khẽ, bị tư thế đầu đè nặng rất khó chịu, càng xấu hổ. Hắn muốn muốn tránh thoát, nhưng là năm đầu ngón tay kia lại đang đè xuống xương cổ, tùy thời khả có năng làm đứt gãy.
- Ta bị Tử Viêm Tộc đánh đi ra, ta rất phiền muộn, ta là chuẩn bị đến đấu trường Tinh Diệu làm đấu thú, chết tại chỗ đó. Tuy nhiên...
Ngươi đều bị đuổi ra ngoài? Vậy ngươi còn cuồng cái rắm!
Người cả phòng đều tức giận đến thở nặng khí thô, suýt chút nữa muốn bổ nhào qua.
- Tuy nhiên cái gì?
Cơ Tuyết Thần kỳ quái, không phải nói hắn muốn tham gia Thăng Long bảng sao? Tại sao lại bị đuổi ra ngoài.
- Tuy nhiên đụng phải các ngươi, ta thay đổi chú ý. Ha ha, thay vì chết ở bên trong Đấu Thú Tràng, còn không bằng chết ở chỗ này, kéo lấy đám công tử tiểu thư cao cao tại thượng các ngươi... Chôn cùng!
Biểu lộ trên mặt Tần Mệnh bỗng nhiên dữ tợn, đè nặng mặt Thường Hoán trùng trùng điệp điệp nện ở trên mặt bàn.
Bành một cái trầm đục, mặt bàn loạn chiến, thức ăn rượu ngon đều vung vãi một bàn.
Gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh, tiếng tất cả tiểu thư công tử kinh hô nổi lên bốn phía. Hắn muốn tìm cái chết? Kéo chúng ta chôn cùng?
- Ha ha... Ha ha... Ông trời đối đãi với ta không tệ a.
Tần Mệnh bỗng nhiên liều lĩnh cười to, bóp lấy cổ Thường Hoán cót két loạn hưởng.
Hắn nói... Thật sao?
Bầu không khí toàn trường bỗng nhiên áp lực. Các tiểu thư công tử đều cứng ngay tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, tâm đều đang run rẩy.
- Ngồi xuống!!
Tần Mệnh quát lớn, chấn đến gian phòng đều run rẩy nhiều lần.
- Giết Thường Hoán, ai là xuống trước?
Đám thị vệ trong ngoài đều luống cuống, trong lòng đều mắng mở. Chúng ta đây rảnh rỗi không có chuyện gì, đi trêu chọc loại người này làm cái gì?