Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1219 - Chương 1219 - Trong Bóng Tối Có Mắt (1)

Chương 1219 - Trong bóng tối có mắt (1)
Chương 1219 - Trong bóng tối có mắt (1)

Mấu chốt là Thăng Long bảng còn không có chính thức bắt đầu, liền dựng nên cho mình cường địch, đây không phải là không chịu nổi yên ổn sao?

Không đúng!! Ngươi còn có cường địch, Kỷ Trác Duyên của Bái Nguyệt tộc !

Đồng Kỳ dường như có thể nhìn thấy kết cục Lục Nghiêu tại Thăng Long bảng —— thảm bại! Là cái loại rất thảm rất thảm kia!

- Ngươi không phải còn có việc sao?

Tần Mệnh đưa tay tiễn khách.

- Đừng có lại rước lấy phiền phức, chỗ cô cô ta không có cách nào bàn giao.

Đồng Kỳ nhắc nhở Tần Mệnh.

- Ta cũng không gây chuyện.

- Ngươi thực có can đảm nói.

Đồng Kỳ sau nhiều lần nhắc nhở, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên nói:

- Ngươi không phải đến xem đấu thú thi đấu đấy sao? Nằm đây là thế nào.

Tần Mệnh vòng quơ quơ ngón tay không gian giới chỉ:

- Bọn hắn cống hiến chút ít bảo bối, ta điều tra trước xem là cái gì, có thích hợp với ta hay không. Tán tu chúng ta với đám nhà giàu các ngươi không như nhau, muốn bảo bối đều phải dựa vào hai tay đi tranh thủ.

Đồng Kỳ há to miệng, quay người rời khỏi, ngài mạnh khỏe đi! Gặp lại!

- Đợi một chút, ta bán cho ngươi như thế nào đây?

Có chút bảo bối Tần Mệnh không cần.

- Đổi cho ngươi linh túy?

- Không cần!

Vinh Nhạn hiếu kỳ đánh giá Tần Mệnh, người có ý tứ! Một cung phụng mà thôi, mặc dù là muốn tham gia Thăng Long bảng, nhưng cũng không thể ‘Buông lỏng’ như vậy, cũng dám trêu chọc Đồng Kỳ. Dù nói thế nào, trong Tử Viêm Tộc, vị gia này là chủ tử, ngươi là bộc!

Nàng nhẹ giọng hỏi thị vệ Đồng Kỳ:

- Quan hệ của hắn cùng Đồng Kỳ thiếu gia rất tốt?

- Tốt?! Ngày đầu tiên hắn tiến Tử Viêm Tộc liền đánh cả thiếu gia của chúng ta, còn có Đồng Đại công tử, nằm vài ngày ở trên giường, còn có Đồng Phỉ tiểu thư, bị hắn đạp ra ngoài hơn mười thước. Trước khi tới nơi này, thiếu gia bởi vì hắn mà cấm đoán đóng hơn nửa tháng. Ngươi nói, quan hệ bọn hắn được không?

- ...

- Đóng cửa, đa tạ.

Tần Mệnh vẫy tay ở bên trong tàn đồ, lần nữa tiễn khách.

- Lục Nghiêu công tử, có cái gì cần có thể trực tiếp tìm thị vệ bên ngoài, báo ta tên Vinh Nhạn.

Vinh Nhạn đáp lại nụ cười tươi, rời khỏi.

Sắc trời dần tối, Đồng Kỳ không có trở lại, nhưng lại đợi đến khách nhân mới.

- Vừa nghe nói ngươi đã đến Phù Sinh Đảo rồi.

Thiết Sơn Hà đẩy cửa đi vào, hắn vừa đánh xong một hồi, toàn thân là máu, đằng đằng sát khí, như là lợi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế bức người.

Hắn tiến đến, gian phòng giống như biến thành lôi trường.

Đằng sau Thiết Sơn Hà còn có Cơ Tuyết Thần đi theo, một đầu tóc dài đen như mực, tùy ý rối tung, hiển thị rõ phiêu dật, hai con ngươi mị hoặc, dung nhan xinh đẹp, để cho cả gian phòng đều trở nên sáng ngời hơn rất nhiều.

Cái cổ trắng nõn, xương quai xanh rõ ràng, gợi cảm lại không mất đi cảm giác an toàn. Vẻ đẹp của hắn không hề ái ái, bất luận nam hay nữ đều có thể thưởng thức, lại mang theo cỗ tà mị.

Cơ Tuyết Thần phức tạp nhìn ‘Lục Nghiêu’, việc hôm nay náo đến mọi người đều biết, mất đi mặt tất cả mọi người, duy chỉ có đem thanh danh hắn đẩy đi ra. Hắn gặp qua cuồng nhân, chưa thấy qua tên nào cuồng như vậy, một cung phụng mà thôi, cũng dám ở trước mặt mọi người trêu đùa tất cả truyền nhânđại tông đại phái. Bọn hắn mặc dù đều là chút ít nhân vật râu ria thiên phú không mạnh, nhưng địa vị tuyệt đối không thấp, sau lưng cũng có người, trong mắt người ngoài cũng đều là thiên chi kiêu tử, cao cao tại thượng. Hơn nữa, ‘Lục Nghiêu’ bắt đầu liền hạ thủ đối với Thường Hoán, lại là đụng mặt, lại là bứt tay, làm phải gọi là gọn gàng mà linh hoạt. Nếu như là thật sự muốn đồng quy vu tận, ngay cả hắn đây biết rõ Lục Nghiêu muốn tham gia Thăng Long bảng, đều bị làm cho mê muội rồi.

Người khác nghe được hải tộc đều sợ hãi, hắn vậy mà tùy ý khi dễ? Đây không phải muốn chết lại là cái gì!

Cơ Tuyết Thần bây giờ trở về nhớ tới những giif trải qua ngay lúc đó, tiểu tử này hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, không phải giả vờ, mà hắn là thật sự không sợ!

Trách không được có thể cùng Thiết Sơn Hà trở thành huynh đệ! Hai ngoan nhân, hai tên điên, hai tên biến tháitrong mắt không có sợ hãi.

Cơ Tuyết Thần thậm chí tỏa ra một cái suy nghĩ, nếu như cũng ném tiểu tử này tới đấu thú trường, có phải cũng là tới chín mươi chín trận thắng liên tiếp hay không ?

Tần Mệnh đứng lên:

- Cơ Tuyết Thần, ngươi đùa nghịch hoa chiêu gì?

- Yên tâm, ta không phải dẫn hắn đến uy hiếp ngươi, là hắn muốn tới.

Cơ Tuyết Thần hiện tại cũng không dám khó xử Thiết Sơn Hà, bởi vì sự kiện ‘Tử Viêm Tộc muốn người’ lần trước, đều kinh động đến đảo chủ phụ thân của hắn, tự thân muốn bồi dưỡng hắn Thiết Sơn Hà thật tốt. Hiện tại thân phận Thiết Sơn Hà đã thay đổi, không phải đấu thú của hắn nữa, mà là đấu thú của Địa Hoàng Đảo. Đây là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Tần Mệnh lúc này mới hòa hoãn sắc mặt.

- Chuyện ngày hôm nay, ta là nhằm vào Thường Hoán, không có làm khó dễ ngươi. Ngươi... Có thể hiểu?

- Ha ha! Hiểu.

Cơ Tuyết Thần cười nhạt, trong đầu có một tiểu nhân, giơ ngón tay giữa lên với Tần Mệnh.

Ta hiểu đại gia ngươi! Đi lên đánh cả bàn qua đến, không phải ngươi làm?

- Có thể để cho huynh đệ chúng ta lén lút nói chuyện?

- Có thể, nhưng thời gian không thể quá dài.

Bình Luận (0)
Comment