Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222 - Đến Rồi (2)

Chương 1222 - Đến rồi (2)
Chương 1222 - Đến rồi (2)

Từ lẽ thường nhìn lại, Lục Nghiêu tuyệt đối không có khả năng là Tần Mệnh. Hơn nữa Lục Nghiêu là kiên trì hơn ba mươi ngày trong Phần Thiên các, nếu như là hóa trang, mặt nạ sớm đã bị tan rã rồi.

Tần Mệnh rời khỏi Vạn Tuế Sơn chỉ mới mấy tháng mà thôi, không có khả năng tăng lên tới Địa Võ lục trọng thiên.

Nhưng vì cái gì, ta càng ngày lại càng cảm thấy giống như thế?

Thật là ta nghĩ nhiều sao?

Có nên đi dò xét hắn hay không?

Trong lòng Đồng Tuyền xoắn xuýt, thậm chí có chút sợ hãi không nói rõ, sợ cái gì? Sợ đối mặt Tần Mệnh? Hay là sợ người kia thật sự là Tần Mệnh?

Tần Mệnh giả vờ cái gì cũng đều không có phát sinh, cứ thế đi tới đấu trường, ngồi ở gian phòng khách quý, nhìn chằm chằm chém giết kịch liệt bên ngoài, nhưng trong lòng lại giống thủy triều quay cuồng không ngớt.

- Ngươi thật giống như có tâm sự?

Đồng Kỳ nằm nghiêng ở trên đùi thị nữ xinh đẹp đẫy đà trắng nõn, hưởng thụ nàng xoa bóp.

- Ta đây gọi là trầm tư!

- Trầm tư còn cần đi ra ngoài?

- Nơi này có cảm ngộ, đến trong rừng rậm tìm Linh Yêu luận bàn.

Tần Mệnh thuận miệng nói xong.

- Thế nào, có nắm chắc xông vào thất trọng thiên không?

- Khó!!

- Đừng ủ rũ, thất trọng thiên không phải dễ đột phá như vậy, khoảng cách Thăng Long bảng còn có nửa tháng, thời gian đầy đủ. Đúng rồi, đêm nay có có người mời, đi không?

- Không có hứng thú.

Tần Mệnh lặng yên suy nghĩ chuyện Đồng Tuyền, ta ứng đối như thế nào? Tốt nhất là phải nghĩ biện pháp, hóa giải nàng hoài nghi, nhưng nếu đã sinh ra hoài nghi, sao có thể đơn giản tiêu trừ? Huống chi Đồng Tuyền còn là loại nữ tử khôn khéo. Càng là nghĩ biện pháp hóa giải, ngược lại còn có khả năng biến khéo thành vụng, tăng thêm nàng hoài nghi.

- Lục Nghiêu, hỏi ngươi một vấn đề.

Đồng Kỳ bỗng nhiên ngồi dậy, sửa sang lại vạt áo.

- Nghe đây này.

- Ngươi đã thành cung phụng Tử Viêm Tộc chúng ta, lại muốn tham gia Thăng Long bảng rồi, sau này trong tộc sẽ càng ngày càng có địa vị. Tử Viêm Tộc chúng ta có một truyền thống, đối với những thanh niên cung phụng có năng lực lại có thiên phú, sẽ có đãi ngộ đặc thù —— ở rể! Hiểu ý của ta chứ?

- Không rõ.

Có thể nói chuyện thật dễ nghe hơn không?

Đồng Kỳ trợn mắt trắng:

- Sẽ từ trong nữ tử chi thứ đến tuổi chọn một người, làm thê tử cho ngươi.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Chúc mừng trước a, tính toán ra như vậy, ngươi sẽ thành em rể ta rồi.

Đồng Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn cùng Lục Nghiêu làm tốt quan hệ, mất đi tính cách không tính, tiểu tử này thiên phú là thật cũng không tệ, rèn luyện ba mươi ba ngày tại Phần Thiên các cũng nhất định để không gian phát triển tương lai của hắn sẽ rất lớn, hiện tại mới hai mươi bốn tuổi, trước ba mươi tuổi nhất định có thể đạt đến Địa Võ thất trọng thiên đỉnh phong, bát trọng thiên cũng không phải không có hi vọng. Hơn nữa, tiểu tử này rất cá tính, có cá tính lại có năng lực đồng nghĩa với không tầm thường, nói không chừng tương lai thật sẽ có một phen thành tựu.

Tần Mệnh quay đầu lại nhìn hắn:

- Ngươi không phải muốn đem muội muội điên kia của ngươi giới thiệu cho ta đấy chứ?

Đồng Kỳ nói cười:

- Muội muội ta không phải điên, là hoạt bát rộng rãi, là đơn thuần đáng yêu, hơn nữa, muội muội ta phương diện khác là không thể xoi mói, tư sắc, khí chất, vân vân.... quan trọng nhất chính là, ở bên trong tất cả chi thứ, nhất hệ chúng ta là cường thịnh nhất. Ngươi ở rể đến chỗ nhất hệ chúng ta, sẽ không sai.

Đồng Kỳ cũng không phải thật muốn giới thiệu, là chào hỏi trước.

Nếu như Lục Nghiêu thật thắng cái hai trận trên Thăng Long bảng, hôm nay dù cho ạn hẹn trước, hắn nhất định sẽ cố gắng thu xếp hôn sự của Lục Nghiêu cùng muội muội của hắn, cho nhất phái bọn hắn một trợ thủ ở rể cường lực. Bản thân có công tác hợp, cũng có thể trở thành người thân cận của Lục Nghiêu, tương lai có chuyện gì đều có thể hỗ trợ chiếu ứng. Nhưng nếu như Tần Mệnh chỉ thắng một hồi, hoặc là phế tại đấu tràng, cuộc nói chuyện hôm nay coi như nói chuyện phiếm.

- Ý tốt ta xin nhận.

- Suy nghĩ thật kỹ, không nôn nóng.

Tần Mệnh không để ý đến hắn, ghé vào cửa sổ, nhìn chém giết kịch liệt, nghe trong tràng náo động hoan hô, nhưng tâm tư vẫn là bay đến chỗ Đồng Tuyền, xoắn xuýt, buồn khổ, cũng có chút khẩn trương. Không cần Đồng Tuyền trăm phần trăm xác định thân phận của hắn, chỉ cần xác định bảy tám phần, liền có thể sẽ bắt lấy hắn, còn khả năng lợi dụng hắn đến đào cái hố, làm bẫy !

Nhưng mà, ngay một khắc này, lòng bàn tay Tần Mệnh đột nhiên truyền đến trận trận ấm áp, ‘Vương ấn’ đợi chờ đã lâu rốt cục cũng sáng!

Tần Mệnh chấn động trong lòng, lập tức ngưng tâm cảm thụ.

Một cái danh hiệu chui vào trong đầu —— U Minh Vương!

Đến rồi!! Rốt cuộc cũng đã tới!

Chúng Vương Hầu phái người đến rồi!

Lại còn là U Minh Vương!

Tâm tình Tần Mệnh kích động, rồi lại cố nén, tận lực bảo trì bình tĩnh.

- Yến hội đêm nay sẽ có mấy vị đại mỹ nữ, thật không đi?

Đồng Kỳ lần nữa mời.

- Chính ngươi đi thôi, ta có chút cảm ngộ, đêm nay khả năng muốn ở bên ngoài qua đêm.

Tần Mệnh lấy ngọc bài Đồng Tuyền cho hắn ném cho Đồng Kỳ.

- Cho ta cái này làm gì?

- Ta muốn cùng Linh Yêu đi chém giết, sợ làm hư.

- Tùy ngươi, chú ý an toàn.

Đồng Kỳ không muốn quá nhiều, hắn thu ngọc bài mang theo bọn thị vệ rời khỏi.

Bình Luận (0)
Comment