- Đồng Tuyền, đã lâu không gặp.
Một giọng nói đột nhiên từ phía sau truyền đến, đem Đồng Tuyền từ trầm tư lôi trở lại.
Thanh âm quen thuộc!
Trong lòng Đồng Tuyền khẽ run lên, nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, không cần quay đầu lại, nàng liền biết người đến chính là ai, giờ khắc này, không cần nghĩ nhiều, nàng liền biết bản thân hoài nghi đã biến thành hiện thực.
Lục Nghiêu chính là Tần Mệnh!
Tần Mệnh chính là Lục Nghiêu!
- Vì cái gì?
Đồng Tuyền không có quay người, không muốn đối mặt? Hay là không dám đối mặt? Trong lòng ngũ vị tạp trần.
- Đây là để ta đến hỏi! Làm người, vẫn là muốn có chút vị nhân tình.
Tần Mệnh nhìn bóng lưng Đồng Tuyền, trong lòng cũng rất phức tạp.
- Ta đã cứu ngươi, không có cầu hồi báo. Nhưng ngươi thì sao? Rời khỏi Vạn Tuế Sơn, một khắc này, ngươi liền không còn là Đồng Tuyền mà ta biết, mà là ‘Cô cô’ của Tử Viêm Tộc, chuyển lễ vật cũng là vì truy tung! Chuyện thứ nhất sau khi trở lại trong tộc, chính là phái người đến đuổi giết!
Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, Tần Mệnh liền không nhịn được phiền muộn, không tin người nọ thật sự là Đồng Tuyền.
Ta không phải giết ngươi, ta là muốn cứu ngươi!
Đồng Tuyền lắc đầu, không muốn giải thích, việc đã đến nước này càng không cần thiết giải thích:
- Ngươi đi đi, vĩnh viễn rời xa Tử Viêm Tộc, toàn bộ những chuyện này coi như không có phát sinh qua.
Thả hắn rời khỏi, là nhượng bộ lớn nhất nàng có thể làm ra, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời này nàng vứt bỏ lợi ích Tử Viêm Tộc, làm ra nhượng bộ.
- Làm sao, hiện tại nhớ tới muốn khai ân rồi? Cho ta cửu sắc chú, lúc tập trung vào ta, làm sao không thấy ngươi do dự, thời điểm trở lại trong tộc phái người truy sát ta, làm sao không thấy ngươi khai ân. Đến bây giờ rồi, có cần thiết sao? Từ một khắc ngươi quyết định cùng ta là địch này, ta và ngươi đã không còn quan hệ. Ngươi làm chuyện ngươi nên làm, hoàn toàn chính xác, ta làm chuyện ta nên làm, cũng sẽ không hối hận. Lúc cần phải rời đi, ta sẽ rời đi, nhưng cũng không phải hiện tại.
- Hoang đường!
Đồng Tuyền đột nhiên quay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu nghiêm khắc:
- Ngươi chỉ là một Địa Võ, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió? Lẫn vào Thăng Long bảng, giết mấy thiên tài hải tộc ? Lợi dụng tình cảm Đồng Hân, trà trộn vào Tử Viêm Tộc, đến tương lai rời khỏi sau để cho chúng ta hổ thẹn? Tần Mệnh, tỉnh đi! Những mánh khóe này ấu trĩ lại buồn cười, không đáng để ngươi kiêu ngạo!
- Ta làm chuyện của ta, không quan hệ gì với ngươi. Ta và ngươi đã không có bất cứ quan hệ nào, cũng không có gì tốt để nói chuyện rồi.
Tần Mệnh lắc đầu, từ từ lui tiến trong bóng tối.
- Ngươi muốn đi đâu? Còn muốn về Tử Viêm Tộc...
Sắc mặt Đồng Tuyền khẽ biến, cho đến sau lúc này, nàng mới chú ý tới trên đại thụ bên cạnh, có người đứng !
Xung quanh U Minh Vương nổi lên rung động, vô thanh vô tức tràn ngập giữa trời đất, bao phủ mảnh núi rừng này, cũng bao phủ lấy Đồng Tuyền.
Giết ta diệt khẩu? Lão nhân kia chẳng lẽ là... một vị Vương Hầu trong Thiên Vương Điện ?
Đồng Tuyền nhắc nhở Tần Mệnh:
- Ngươi cho rằng giết ta có thể bảo vệ lấy bí mật của ngươi?
- Hiện tại không giết ngươi, tương lai rồi nói sau.
- Đồng Tuyền, chờ ngươi khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ nhớ đến những lời này của ta... Ta sẽ nhớ kỹ Đồng Tuyền tại Vạn Tuế Sơn kia, vĩnh viễn!
Khôi phục trí nhớ? Có ý gì?
Đồng Tuyền đột nhiên nghĩ đến loại khả năng nào đó, nàng gấp giọng la rầy:
- Ta mặc kệ ngươi tới Tử Viêm Tộc ta có mục đích gì, Đồng Hân đã động tâm đối với ngươi, ngươi dám nhục nàng phụ nàng, chân trời góc biển ta không bỏ qua cho ngươi!
...
Một phút sau, Đồng Tuyền bị U Minh Vương khống chế được ý thức, rời khỏi Phù Sinh Đảo, trở lại Xích Phượng Luyện vực. Trong ý thức của nàng, thậm chí không nhớ được bản thân đã tới Phù Sinh Đảo, nguyên nhân rời khỏi Xích Phượng Luyện vực là đột nhiên đã nhận ra dấu vết ‘Cửu sắc chú’, xuất hiện tại phương hướng rất xa, nàng đi ra truy tung Tần Mệnh, tuy nhiên đi đến nửa đường, dấu vết kia đột nhiên biến mất.
Đây là U Minh Vương cùng Tần Mệnh xuyên tạc trí nhớ nàng.
Đồng Tuyền trong thời gian ngắn sẽ không lại hoài nghi thân phận ‘Lục Nghiêu’, thậm chí có thể sẽ tập trung tinh lực điều tra ‘Cửu sắc chú’.
Tần Mệnh tiễn biệt U Minh Vương, lưu tại trên Phù Sinh Đảo chờ đợi tin tức.
Trước khi nhìn thấy U Minh Vương, hắn thật sự hoài nghi chúng vương có đồng ý hay không đồng ý, dù sao cũng quá điên cuồng quá mạo hiểm. Hàng lâm Thăng Long bảng tuy đặc sắc, nhưng đến lúc đó gặp phải ngoài ý muốn như thế nào, đến cùng là bọn hắn cường thế đuổi giết, triệt để rối loạn Thăng Long bảng? Hay là bị cường giả các tộc đến bao vây tiêu diệt, toàn diệt? Đến cùng là phá cục? Hay là chịu chết?
Nhưng thái độ U Minh Vương đã miêu tả thái độ ra chúng vương, cũng làm cho Tần Mệnh bắt đầu nghiêm nghị kính nể, là có thể trở thành một thành viên Thiên Vương Điện kiêu ngạo. Bọn hắn không sợ sinh tử, nội tâm bọn hắn cường đại, bọn hắn truy cầu chính là khoái ý ân thù, truy cầu chính là oanh oanh liệt liệt, truy cầu chính là nhân sinh vô hối.
Chuyện cho là cần thực hiện, thẳng tiến không lùi!
Tựa như trên hai tấm biển tại Phong Vương điện Thiên Vương Điện —— hồn gọi ngoài vạn dặm! Chết trận như là trở về!
Bọn hắn có mộng tưởng, bọn hắn càng có cõi đi về!
Có mộng, có nhà, là đủ, ta ngại gì sống chết!