- Còn có chút Vương Hầu không tới, bằng không thì...
Thiên Đao Vương có chút tiếc nuối, Hỗn Thế Chiến Vương mạnh nhất không tới, còn có mấy vị Vương Hầu khả năng rời đi quá xa, lại khả năng tình huống đặc biệt, còn không có chạy tới nơi này, bằng không thì thật có khả năng triệt để hủy Thăng Long bảng rồi.
Chúng Vương Hầu liên tiếp đi xuống Hắc Giao chiến thuyền, một lần nữa thương lượng kế hoạch hành động.
Cụ thể đến ai cùng ai phối hợp, ai ở phương hướng nào, lại cần phải lúc nào mở ra Tinh Thần Chiến Trận, vân vân....
Lần mạo hiểm này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, một khi phạm sai lầm, Thiên Vương Điện liền toàn quân bị diệt, cũng sẽ bởi vì đánh lén thất bại biến thành chuyện cười. Không chỉ không thể xảy ra sai sót, còn phải làm đến oanh oanh liệt liệt, triệt để đem thanh danh Thiên Vương Điện đánh đi ra ngoài.
- Không sai biệt lắm quyết định như vậy đi, U Minh Vương, Thiên Đao Vương, tám ngườ các ngươi chú ý cảm thụ ‘Vương’ ấn Tần Mệnh, xác định vị trí Thăng Long bảng. Đến lúc đó không được rời đi quá gần, cũng không được quá xa, giữ tại ngoài trăm dặm.
Bọn người lão Điện Chủ một lần nữa trèo lên Hắc Giao chiến thuyền, bế quan điều dưỡng, tranh thủ trở lại đỉnh phong.
Bên ngoài hơn một tháng, nhưng trên thuyền lại là hơn nửa năm!
Đối với bọn hắn chinh chiến một năm mà nói, trận tu dưỡng này đến quá trân quý, cũng là thứ bọn hắn bức thiết cần.
- Nguyệt Tình, nàng cũng lên đi.
Tần Mệnh rất muốn cùng Nguyệt Tình trò chuyện, nhưng thời cơ không thích hợp.
- Tiểu Hắc, lên!
Hắc Phượng thẳng tuốt thành thành thật thật ngồi ở nơi hẻo lánh, trông coi nhiều cường giả như vậy, nó là nửa điểm cũng không dám suồng sã, tuy nhiên nghe Tần Mệnh gọi nó Tiểu Hắc, cái tên này vẫn là nhướng mắt, nhéo nhéo đầu, lúc đi qua Tần Mệnh nói thầm câu:
- Ta gọi Hắc Hoàng!
- Bản thân cẩn thận.
Nguyệt Tình nhẹ nắm tay của Tần Mệnh, cả trận chiến dịch mấu chốt vẫn là Tần Mệnh, nàng cũng hiểu áp lực cùng gánh nặng trong đầu Tần Mệnh, một bước đi nhầm... Đầy bàn đều thua, hắn nối lên không phải là mạng của bản thân, mà là cả Thiên Vương Điện!
Sáng ngày thứ hai, Tần Mệnh thông báo Đồng Kỳ rời khỏi Phù Sinh đảo.
Đồng kỳ đã sớm không kịp chờ đợi, mặc dù đấu trường Tinh Diệu rất đặc sắc, nhưng Thăng Long bảng sắp đến càng đặc sắc, lấy thân phận của hắn hẳn là có tư cách đi quan chiến.
Siêu cấp thiên tài của bảy đại Hải Tộc, đỉnh cấp thiên tài do các Hải Tộc đề cử, có thể nói là thiên tài tụ tập, chú định sẽ là long tranh hổ đấu, ngẫm lại liền để hắn chờ mong.
Hai ngày sau, bọn hắn trở lại Xích Phượng Luyện Vực, sáu người Đồng Ngôn ra ngoài đặc huấn vừa vặn trở về, bốn vị thiên tài ngoại tộc chọn phái đi cũng tới đến Xích Phượng Luyện Vực, được an bài làm quen với nhau, thương lượng chiến thuật.
Bọn hắn đều là người cùng tộc quần phụ thuộc Tử Viêm tộc, tuổi tác lại kém không nhiều, lẫn nhau đều rất quen thuộc, kỳ thật cũng không có gì tốt thương lượng, chính là đề cử Đồng Ngôn làm đội trưởng, Đồng Hân làm phó đội trưởng, những người khác đến lúc đó 'Nhìn tình huống nghe theo thu xếp' là được.
Đồng Ngôn nghe nói 'Lục Nghiêu' trở về, sắp xếp người đi mời tới, mọi người họp gặp, kết quả... Đạt được đáp lại là, mệt mỏi! Nghỉ ngơi!
Đồng Ngôn đã quen với tính xấu của hắn, không có coi ra gì, những người khác lại cảm thấy cảm giác khó chịu, một ngoại nhân mà thôi, cũng quá đề cao bản thân, nhất là những người được ngoại tộc chọn phái đi đến kia, đều rất là bất mãn, Đồng Ngôn thiếu gia tự mình phái người đi mời, lại không cho mặt mũi? Kỳ quái hơn chính là, Đồng Ngôn thiếu gia cao ngạo kiệt ngạo trong lòng bọn họ, vậy mà không có tức giận? Kỳ quái!
- Bành!
Tần Mệnh đang nằm nghỉ ngơi, cửa phòng bị một chân đá văng, Đồng Ngôn hơi ngước đầu, đi đến.
- Nghe nói ngươi đi đấu trường Tinh Diệu trải nghiệm cuộc sống rồi?
Tần Mệnh liếc mắt nhìn cửa phòng mở rộng:
- Cơ sở lễ phép, có phải là nên gõ cửa? Có phải là nên dùng tay?
- Đây là nhà ta!
- Đây là nhà tỷ ngươi !
- Tỷ ngươi không phải ta, là tỷ phu ngoại lai của ngươi !
- Tỷ phu? Ha ha, ở chỗ nào! Muốn coi ta là tỷ phu, đầu tiên phải làm cho ta nhìn thuận mắt, tiếp theo...
- Không cần tiếp theo, người có thể để ngươi nhìn thuận mắt còn chưa ra đời đâu, tỷ ngươi đời này không gả ra được.
- Không gả ra được cũng không tới phiên ngươi.
Đồng Ngôn ngồi vào bên cạnh bàn, hướng phía bên ngoài gào to:
- Tú Nhi? Chạy đi đâu, gia đến đây rồi, cũng không biết đến đổ ấm trà.
Chỉ chốc lát sau, Tú Nhi không tình nguyện đi tới đến, vểnh lên miệng nhỏ đỏ hồng.
Đồng Ngôn sắc mị mị nhìn chằm chằm khuôn mặt ngọt ngào của Tú Nhi, ánh mắt như nước long lanh, cái cổ trắng nõn, đường cong mê người, ánh mắt thuận một đường nhìn nghiêng xuống.
- Thiếu gia! !
Tú Nhi tức giận dậm chân, trước ngực đầy đặn giật lên đường cong mê người.
- Tú Nhi a, mấy ngày nay vui không?
Đồng Ngôn cười đùa, đưa tay muốn đi sờ tay nhỏ của Tú Nhi :
- Thiếu gia có thể để ngươi vui vẻ hơn.
- Ta đi báo tiểu thư !
Tú Nhi cuống quít né tránh, đi chầm chậm ra ngoài.
- Nghiệt chướng a! !
Tần Mệnh nhấc chăn mền ngẩng đầu lên.
Đồng Ngôn bắt chéo hai chân, bưng lên nước trà chép miệng miệng:
- Tiểu nha đầu này của tỷ tỷ ta đúng giờ không?
- Ta mệt mỏi!
Tần Mệnh xua tay tiễn khách.
- Ta không mệt a.
- Xin cứ tự nhiên, ta ngủ.
Đồng Ngôn trực trợn mắt, còn chưa bao giờ có ai dám làm càn cùng hắn như thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có cách nào cầm được tiểu tử này :
- Lục Nghiêu, biết không. Lúc ta lần đầu nhìn thấy ngươi, rất không thích ngươi. Ở chung một đoạn thời gian... Vẫn là không thích ngươi.
- Xem ra hai chúng ta vẫn là có điểm giống nhau, ta cũng không thích ngươi!
- Nghe ta nói hết. Ngươi mặc dù người xấu xí một chút, khí chất kém một chút, tính tình thối một chút, còn không có bối cảnh, nhưng mà... Thiên phú còn thấu hoạt đi, tương lai đi theo ca ca, cũng có thể là trở nên nổi bật.