Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1233 - Chương 1233 - Màn Lớn

Chương 1233 - Màn lớn
Chương 1233 - Màn lớn

Đồng Ngôn rời khỏi không bao lâu, lại quay trở về rồi, lần này hắn là đẩy cửa sổ ra :

- Này, đừng ngủ nữa, giới thiệu cho ngươi mấy người bằng hữu.

- Tưởng ta là có bộ dạng hứng thú?

- Không có hứng thú cũng phải làm quen! Trong tộc muốn để cho mấy người khác họ các ngươi đánh một hồi, sắp xếp thứ tự, quyết định thứ tự xuất trận.

- Có chủ ý gì?

- Chủ ý nhiều rồi.

- Ví dụ như...

- Ví dụ như trận đấu thứ nhất tại Thăng Long bảng, các tộc đều mơ tưởng trường ‘Trận đầu thủ thắng’, đến giương cao uy danh bổn tộc. Đến lúc đó trên khán đài không chỉ có người của hải tộc chúng ta, còn có tất cả tân khách đại tông đại phái phái đi. Trình độ phấn khích thủ vòng thi đấu, cũng quan hệ đến thể diện Thăng Long bảng năm nay. Dựa theo lệ cũ, tất cả người dự thi thủ vòng thi đấu, đều không được là tuyển thủ hải tộc.

Thủ vòng thi đấu rất quan trọng, cũng rất mấu chốt. Vì để bảo đảm uy nghi hải tộc, bọn hắn không có khả năng phái người của bản thân đi tham chiến, thắng, không đáng kiêu ngạo, bại rồi, mất là mặt toàn cả gia tộc. Về sau sẽ chầm chậm tạo thành lệ cũ, thủ vòng thi đấu sẽ an bài tuyển thủ khác họ đăng tràng.

Nhưng vấn đề mỗi lần chọn ai đăng tràng, tất cả hải tộc đều nghĩ sâu tính kỹ, có rất nhiều chủ ý. Chọn mạnh nhất hay sao? Không thích hợp, dù sao Thăng Long bảng là cũng là duy trì chiến đấu, mạnh nhất bắt đầu đã dùng, phía sau thì sao? Cho nên, muốn chọn thích hợp nhất, không nhất định là mạnh nhất. Còn cái gì gọi là thích hợp nhất, liền cần tất cả tuyển thủ khác họ trong tộc tiến hành một lần bình phán tổng hợp.

Những người dự thi khác họ tại trên vấn đề này cũng sẽ rất có băn khoăn, ai cũng muốn thủ vòng trận đầu, lấy được vinh dự cho bổn tộc này, nhưng nếu thất bại? Một cái giá quá lớn! Bọn hắn không phải người của hải tộc, nếu như bại quá thảm, chọc giận chủ nhà, khả năng cả đời cũng sẽ không được trọng dụng.

- Đem ta an bài trận đầu.

Tần Mệnh đã hiểu rõ, trước thời hạn đánh một vòng là muốn xác định chọn ai đi tham chiến. tTng cộng có sáu người, hắn, Phương Mục Ca, bốn người ngoại tộc tiến cử.

- Ngươi có thể đi? Trận đầu liền thua, rất mất mặt.

Đồng Ngôn không hy vọng ‘Lục Nghiêu’ là người đầu tiên đi lên, thắng chính xác rất tăng thể diện, nhưng nếu như bại rồi... cái giá quá lớn. Hắn hỏi qua ý những người khác, đều không làm người đầu tiên đi lên, Phương Mục Ca ngược lại là muốn đi, nhưng Phương Mục Ca là lục trọng thiên đỉnh phong, nghĩa tử chiến tướng Phương Kình tự thân thu nhận, là muốn lưu lấy áp trục, không thể ngay trận đầu liền liền xếp đi lên.

- Liền trận đầu đều đánh không thắng, ta trực tiếp chết ở trên kia thôi rồi.

- Tốt! Có phách lực!

Đồng Ngôn đi hồi báo cho mọi người, đem Lục Nghiêu xác định trận đầu!

Tần Mệnh là thật không có xem nó quá quan trọng, đánh trận nào cũng đều là đánh, mục tiêu của hắn chân chính tại những thiên tài hải tộc kia.

nhưng không bao lâu, Đồng Hân kéo lấy lỗ tai Đồng Ngôn lôi trở về rồi, mở cửa đã hỏi:

- Thật sự là bản thân ngươi yêu cầu thủ vòng trận đầu hay sao? Không phải Đồng Ngôn ức hiếp ngươi?

- Không phải! Tỷ! Đau đau đau... Ta đều hơn hai mươi rồi, đừng kéo lỗ tai...

Đồng Ngôn đau đớn nhe răng nhếch miệng, lại không dám mở linh lực thuẫn, tùy ý để Đồng Hân một đường túm đến nơi đây.

Tần Mệnh nằm ở trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh:

- Bản thân ta yêu cầu.

Đồng Hân oán trách:

- Ngươi hiểu ý nghĩa thủ vòng trận đầu ư! Các tộc phái ra cường giả khác họ không phải là mạnh nhất, cũng sẽ là mạnh nhì, trận chiến đầu tiên sẽ rất gian khổ, không có ai có thể bảo đảm tất thắng. Ngay cả Phương Mục Ca đều không tranh không đoạt, ngươi thể hiện cái gì.

- Ngươi ngay cả trận chiến đầu tiên đều không có lòng tin đối với ta, còn có thể tin ta có thể ‘tóm’ thứ tự?

- Đây không phải vấn đề tin tưởng, ngươi muốn đi xa hơn, muốn làm gì chắc đó, không nên mạo hiểm.

- Đạo lý đều biết, nhưng không cần thiết.

Đồng Hân tức giận:

- Ngươi quá bướng bỉnh rồi! Thăng Long bảng ngươi không chỉ là đánh cho chính ngươi, cũng là vì ta!

- Cái gì cái gì?

Đồng Ngôn lắc đầu một cái, thoát khỏi tay Đồng Hân.

- Ta vừa rồi bị vặn đau lỗ tai, không có nghe rõ ràng, hắn còn vì ai?

- Chưa nói xong đây này, cho Tử Viêm Tộc chúng ta.

Tần Mệnh chém ra cỗ kình khí, đóng cửa sổ lại.

- Xếp hạng trận chiến đầu tiên cho ta !

- Tính cách thối !

Đồng Hân tức giận.

Đồng Ngôn tại trước mắt Đồng Hân khoát tay áo, đem ánh mắt của nàng hướng trước mặt mình:

- Vì ai?

- Sắp xếp trận đầu cho hắn !

Đồng Hân tức giận bỏ đi.

Đồng Ngôn quơ quơ đầu ngón tay, treo lên cửa sổ từ từ đẩy ra, thổi cái huýt sáo đối với Tần Mệnh đang nằm trên giường:

- Ngươi cùng tỷ tỷ tỷ tỷ ta có phải có chuyện gì gạt ta hay không?

Sau khi xác định ‘Lục Nghiêu’ thủ trường trận đầu, bốn người ngoại tộc đều nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng không cần xoắn xuýt rồi.

Bọn người Đồng Đại đều cười nhạo hai tiếng, nói tiếng ngu xuẩn, trận đầu cũng không chỉ đơn giản là thắng bại, đụng phải cường nhân, sẽ hành hạ ngươi thảm, đụng phải ngoan nhân, không thắng được ngươi cũng phải lôi kéo ngươi ‘Đồng quy vu tận’.

Bình Luận (0)
Comment