Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1245 - Chương 1245 - Gừng Càng Già Càng Cay (1)

Chương 1245 - Gừng Càng Già Càng Cay (1)
Chương 1245 - Gừng Càng Già Càng Cay (1)

- Đây đều là ai làm hay sao?

Trên ngọn núi cao của Tử Viêm Tộc, bọn người Đồng Hân, Đồng Qua bị kinh động đến, dồn dập từ trong sân của mình đi ra, gom lại cùng một chỗ nhìn quanh.

- Vừa rồi đó là diệt thế Thiên Long Đao?

- Là ai chọc giận Kim Linh tộc, ngay cả Thiên Long Đao đều dùng đến rồi, đây là muốn đưa người vào chỗ chết a.

- Thăng Long bảng còn chưa bắt đầu, liền náo lớn như vậy?

- Kim Linh tộc có gan a, không sợ chọc giận đội liên minh thủ vệ?

- Chọc giận thì sao, còn có thể cấm thi đấu?

Lúc bọn hắn đang nói chuyện, Đồng Ngôn đã mang theo Tần phóng tới đỉnh núi.

- Ha ha, tất cả mọi người đều ở đây a.

Đồng Ngôn thu Tử Viêm Dực, cười ha hả chào hỏi.

- Các ngươi đi đâu?

Đồng Hân nhìn bọn hắn giống như từ chỗ chiến trường đó về tới.

- Xem cuộc vui đi, Kim Linh tộc lấy người đánh nhau rồi, ai nha, già thảm rồi.

Đồng Ngôn cười ha ha, dắt lấy Tần Mệnh chạy vào trong.

Đồng Đại hướng Đồng Ngôn hô lớn:

- Ai dám cùng Kim Linh tộc đánh nhau rồi?

- Quá rối loạn, không thấy rõ.

Đồng Ngôn rất xa trả về một câu, kéo lấy Tần Mệnh chạy đến trong sân nhỏ của hắn, một tay liền đẩy vào phòng, quát khẽ:

- Trốn kỹ a, đừng đi ra.

- Làm sao là lạ.

Đồng Qua nói thầm.

Đồng Đại nói nhỏ:

- Hắn có ngày nào bình thường qua?

Bọn hắn tiếp tục nhìn quanh, nghị luận.

Đồng Tuyền cùng các trưởng bối Tử Viêm tộc cũng đều đi ra, nhìn qua phương hướng ầm ĩ náo nhiệt, đây là lần đầu tiên ‘gây chuyện’ trước khi Thăng Long bảng lần này bắt đầu a, lại còn là Kim Linh tộc.

Đồng Tuyền cùng mấy vị tộc lão thấp giọng nghị luận, nghĩ biện pháp nhúng tay đội liên minh thủ vệ, can thiệp điều tra của bọn hắn, cần phải để cho Kim Linh tộc không chịu nổi, để cho bọn hắn trả một cái giá lớn, tốt nhất là không có tâm tình thi đấu rồi. Loại cơ hội bỏ đá xuống giếng này, đương nhiên phải lợi dụng.

Nhưng cũng không lâu lắm, đội liên minh thủ vệ của bảy tộc đã điều tra hết chuyện xảy ra, mang theo Thường Ngọc Lâm cùng Thường Hồng, đi thẳng đến chỗ Tử Viêm Tộc.

Người của Tử Viêm tộc còn đang tụ tại đỉnh núi, nhìn quanh, cũng đang hiếu kỳ lấy.

- Làm sao lại như là đi đến chỗ chúng ta thế?

- Không thể nào, hẳn là đi Kim Linh tộc.

Bọn hắn đang nghị luận, đội liên minh thủ vệ với hơn trăm người, cưỡi mãnh cầm tẩu thú, hùng hổ đi vào trước núi Tử Viêm Tộc, vốn là kính cẩn lễ phép thi lễ một cái đối với núi cao, bày ra sự kính trọng, sau đó lại ùa lên.

- Đứng lại! Ai cho các ngươi đi lên!

Đồng Tuyền đứng tại đỉnh núi, lớn tiếng quát chói tai.

- Có hiểu quy củ hay không, nơi này là Thánh Sơn Tử Viêm Tộc, ai dám xông vào?

- Chúng ta tới bắt cung phụng khác họ của Tử Viêm Tộc, Lục Nghiêu!

- Ai??

- Lục Nghiêu!

Thường Hồng trong đám người quát lớn.

- Lục Nghiêu?

Bọn người Đồng Hân đứng phía sau hai mặt nhìn nhau, Lục Nghiêu như thế nào rồi?

- Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Một vị tộc lão sau lưng Đồng Tuyền ra mặt hỏi thăm, nhìn tư thế, chuyện huyên náo không nhỏ a, hơn nữa còn có chứng cớ xác thực rồi, bằng không thì đội liê minh thủ vệ sẽ không dám trực tiếp hàng lâm Thánh Sơn Tử Viêm Tộc bọn hắn. Hắn nhìn thấy rồi bộ phận người Tử Viêm Tộc ở bên trong đội liên minh thủ vệ kia, lấy được là cười khổ cùng lắc đầu.

Thủ lĩnh Kim Linh tộc ở bên trong đội liêm minh thủ vệ hét to:

- Lục Nghiêu bỏ qua quy ước trước Thăng Long bảng, trọng thương Thường Hạo, Thường Hạ Kim Linh tộc. Thường Hạo hôn mê, đang cứu giúp, Thường Hạ bị chém đứt một tay, cũng đang cứu giúp. Mời Tử Viêm Tộc các vị giao ra Lục Nghiêu, chấp nhận điều tra!

- Cái gì??

Trên núi cao một mảnh kinh hô, Lục Nghiêu đánh Thường Hạ cùng Thường Hạo bị thương nặng, một người hôn mê, một người đứt tay?

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, còn cho là mình nghe lầm rồi.

- Đồng Ngôn! Lục Nghiêu!

Đồng Hân quay đầu lại quát, vừa tức vừa giận.

Vừa rồi nàng đã liền cảm thấy không đúng, hai người này trong chốc lát không trông coi chặt chẽ, lại gây ra họa.

Đám người Đồng Tuyền, Đồng Hân, Đồng Qua đi tới sân nhỏ của Đồng Ngôn.

Đồng Ngôn đang nằm trên xích đu, ở giữa sân nhỏ, thoải mái nhàn nhã ngâm nga lấy điệu hát dân gian.

- Làm sao đều đến rồi? Xảy ra chuyện gì?

- Ngươi nói xảy ra chuyện gì, người của đội liên minh thủ vệ đang chắn ở bên ngoài muốn người đây này!

Đồng Hân tức giận, các ngươi cũng quá hồ đồ rồi, nơi này là Bá Vương đảo, không phải Xích Phượng Luyện vực. Một người trọng thương? Một người bị xé cánh tay?

- Muốn người nào?

- Muốn Lục Nghiêu!

- Lục Nghiêu về sân của mình rồi a.

- Chúng ta vừa từ nơi ấy trở lại.

- Vậy ta cũng không biết, khả năng đi nơi nào tản bộ chăng.

Ánh mắt Đồng Ngôn phiêu hốt, không dám đi đụng ánh mắt nghiêm nghị của Đồng Hân.

Đồng Tuyền đi đến trước Đồng Ngôn:

- Lá gan càng lúc càng lớn rồi, buổi chiều vừa nói cấm gây chuyện, ngươi buổi tối liền chọc cho ta một cái sọt lớn như vậy. Người của đội liên minh thủ vệ đều chắn ở bên ngoài rồi, ngươi còn muốn nói dối?

Đồng Ngôn ngượng ngùng cười cười, từ trên xích đu đứng lên.

- Cô cô a...

Đùng!

Đồng Tuyền tát một cái quất vào trên đầu hắn, đánh đến Đồng Ngôn lảo đảo.

Bọn người Đồng Đại bên ngoài một hồi nhếch miệng, cô cô rất mãnh liệt a.

Những tộc lão kia đều cười khổ, bọn hắn mặc dù là trưởng bối, nhưng cũng không có ai dám đánh Đồng Ngôn như vậy.

- Cô cô, nhiều người như vậy a, chừa chút mặt mũi nha.

Đồng Ngôn xoa xoa đầu, thấp giọng cầu khẩn.

Bình Luận (0)
Comment