Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1256 - Chương 1256 - Trận Chiến Đầu Tiên (2)

Chương 1256 - Trận Chiến Đầu Tiên (2)
Chương 1256 - Trận Chiến Đầu Tiên (2)

Đương nhiên, các nơi trên khán đài cũng truyền đến rất nhiều ánh mắt tràn ngập sát ý, hung dữ theo dõi hắn.

- Thủ vòng trận đầu, người lên đài, Tử Viêm Tộc, Lục Nghiêu! Mời các hải tộc khác tiếp chiến!

Bốn vị thủ hộ giả trên lôi đài đồng thời mở miệng, thanh âm hùng hồn truyền khắp mỗi cái xó xỉnh trên lôi trường.

- Diệp Thiếu Phong, ngươi lên!

Kim Linh tộc bên kia đã thương lượng tốt rồi, tùy người mạnh nhất trong tộc đàn phụ thuộc Kim Linh tộc, Diệp Thiếu Phong đăng tràng.

Thường Ngọc Lâm thấp giọng hạ lệnh: -

‘Tóm’ hai cánh tay hắn trở lại, báo thù cho Thường Hạ.

- Phải nhanh, phải hung ác, tốc chiến tốc thắng, gọn gàng giải quyết hắn.

Bọn người Thường Hồng hận chết Tần Mệnh, Kim Linh tộc mất mặt, hôm nay phải tìm trở về.

Diệp Thiếu Phong đi ra khỏi đội ngũ, mặt không biểu tình, cũng không nói gì, đi thẳng lên lôi đài.

- Diệp Thiếu Phong? Kim Linh tộc quả nhiên phái hắn ra rồi, Lục Nghiêu nguy hiểm.

Phương Mục Ca sớm có nghe thấy về Diệp Thiếu Phong, cũng là đối thủ mạnh mẽ hắn mong muốn.

- Diệp Thiếu Phong, tổ hợp thể thiên tài cùng đấu thú, người này không đơn giản.

Bọn người Đồng Đại có nghe nói qua hắn, thay Tần Mệnh rơi rớt đổ mồ hôi.

- Hân tỷ tỷ, ngươi cùng Lục Nghiêu thật sự...

Đồng Phỉ vẫn là không có trì hoãn qua nhiệt tình, đứng trong đội ngũ vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, tỷ tỷ băng thanh ngọc khiết của ta sao có thể cùng cái đứa nhà quê Lục Nghiêu kia ở cùng một chỗ, hoàn toàn không hợp a.

Lời này vừa nói ra, biểu lộ trên mặt mọi người trong đội ngũ đều thay đổi, ‘hũ nào’ không mở nhắc đến ‘hũ nào’, chúng ta cũng không dám hỏi, càng không dám nghĩ, nha đầu ngươi thế nào lại mang ra trong loại trường hợp này.

Đồng Hân dở khóc dở cười, các ngươi liền thấy hắn không tốt như vậy sao?

- Hô, chỉ mong tên Diệp Thiếu Phong này thật có năng lực, tốt nhất có thể phế đi hắn.

Bái Nguyệt tộc bên kia, sắc mặt Kỷ Trác Duyên âm trầm, hận không thể tự thân lên đi giết Tần Mệnh. Hiện tại tất cả đại hải tộc cũng biết Kỷ Trác Duyên hắn cùng Đồng Hân có liên minh hôn ước, cũng biết Tử Viêm Tộc cố ý để cho hắn cùng Tần Mệnh cạnh tranh, đối với Kỷ Trác Duyên mà nói, đây quả thực là vũ nhục. Một tên gia nô mà thôi, dựa vào cái gì cùng ta cạnh tranh?

Hải Hoàng tộc, Yêu Man tộc, Thiên Mông tộc, La Sát tộc, đội ngũ bốn đại hải tộc đều hiếu kỳ đánh giá Tần Mệnh trên đài, tên tiểu tử như vậy thắng được tâm hồn thiếu nữ của Đồng Hân rồi? Nhìn không ra có cái gì đặc biệt nha.

Lôi đài tất cả thủ hộ giả lớn tiếng tuyên bố:

- Tử Viêm Tộc, Lục Nghiêu, đối chiến, Kim Linh tộc, Diệp Thiếu Phong, hiện tại... Bắt đầu!

Diệp Thiếu Phong chậm rãi bước đi tại lôi đài, ánh mắt không hề chớp mắt định tại trên người Tần Mệnh.

Đây là một nam tử như liệp ưng, bất luận là ánh mắt hay là khí thế, đều vô cùng sắc bén. Hắn là thiếu gia trong một gia tộc phụ thuộc của Kim Linh tộc, từ nhỏ có thiên phú tu luyện rất mạnh, nhưng lại hết lần này tới lần khác thích giết chóc, bắt đầu từ mười lăm tuổi liền đem mình làm đấu thú, tu luyện rèn luyện tại đấu trường Tinh Diệu, mặc dù không đến mức giống những đấu thú chân chính kia, nhưng thực sự chịu đựng lịch luyện tàn khốc. Tu luyện rèn luyện tại đấu trường, tăng thêm gia tộc toàn lực bồi dưỡng, để cho hắn dùng năm hai mươi bảy tuổi, bước đến Địa Võ lục trọng thiên đỉnh phong.

Diệp Thiếu Phong vốn là phải đến lần tiếp theo lại đến dự thi, đến lúc đó rất có thể sẽ đạt tới cảnh giới Địa Võ thất trọng thiên, trùng kích trước mười hạng đầu, nhưng hắn dứt khoát lựa chọn dự thi tại lần này, cũng tự tin có thể bắn vọt người mạnh nhất trong lục trọng thiên. Thường Ngọc Lâm an bài hắn đến trận đầu, trong tâm hắn rất không dễ chịu, tuy nhiên đối thủ có thể đánh bại Thường Hạo, tối thiểu cũng có chút bổn sự, đáng để hắn ra tay.

- Ta sẽ không thi đấu, chỉ biết giết người.

Diệp Thiếu Phong từng bước một, đi vô cùng chậm, nhưng khí thế lại càng thêm sắc bén, hắn như là đầu dã thú hành tẩu, cả tòa lôi đài đều là bãi săn hoang dã của hắn, bước vào mảnh hoang dã này, con mồi chỉ có một, chính là trăm nam tử đang đứng ngoài một trăm thước kia.

- Đấu thú am hiểu nhất một chiêu chế địch, loại người như ngươi chỉ là đấu thú gà mờ, có thể làm tới trình độ nào?

Tần Mệnh hoạt động lấy hai tay hai chân, một cỗ kình khí phá thể hiện ra, thổi bay trận trận gió xoáy.

Diệp Thiếu Phong bất vi sở động, tâm tỉnh táo như là mảnh băng hồ, hai tay nâng trên không nắm chặt, hai thanh Viên Nguyệt Loan Đao từ không gian giới chỉ xuất hiện, loan đao đen kịt nhưng lại sắc bén, dài chừng hai thước, khom ra độ cong lành lạnh. Hắn lui chân trái về phía sau, chân phải vươn về trước, bày ra tư thế tập kích, tay trái vươn ra, Viên Nguyệt Loan Đao thủ hộ sau lưng, tay phải giơ ngang, loan đao thủ trước người.

- Để cho ta thử xem thực lực của ngươi, có bằng một phần ba thanh danh của ngươi hay không.

- Đấu pháp thế nào?

Toàn thân Tần Mệnh luồn lên hồ quang điện, càng ngày càng mạnh mẽ, trong nháy mắt như là trăm ngàn sợi roi điện đang quấn quanh, nhảy múa cuồng loạn, tiếng ầm ầm truyền khắp lôi trường.

Bình Luận (0)
Comment