Đồng Hân ôm lấy hai tay, căng thẳng nhìn chiến đấu kịch liệt lại đặc sắc . Đôi mắt xinh đẹp liên tục dị sắc, Lục Nghiêu có thể cho nàng kinh hỉ, cho nàng cảm giác không giống như vậy, cũng có thể tác động lấy lòng của nàng . Nhất là Lục Nghiêu thời điểm chiến đấu, cái khí thế đặc biệt đến mạnh mẽ kia, càng xem càng để cho người si mê, so với lúc bình thường tưởng như hai người khác nhau. Chẳng lẽ có quan hệ cùng với những gì trải qua tối tăm lúc còn nhỏ? Còn nhỏ làm nô làm tớ, về sau độc chiến thiên hạ, dưỡng thành hắn ngôn từ không ý tốt, là tính chất đặc biệt chiến đến tồn .
- Tiếp theo mới là kịch chính, Lục Nghiêu phải cẩn thận rồi .
Phương Mục Ca sợ hãi thán phục trước biểu hiện của Lục Nghiêu, cũng càng rõ ràng Công Tử Linh đáng sợ hơn .
Toàn thân Công Tử Linh bò đầy huyết văn, mỗi đầu huyết văn đều to bằng ngón cái, tầng tầng quấn quanh lấy từng vị trí trên thân thể, phóng thích ra sương mù huyết khí, như là áo giáp thủ hộ lấy thân thể của hắn . Quỷ dị nhất chính là khí tức Công Tử Linh, gương mặt anh tuấn trở nên tà ác, bày biện ra một nụ cười cứng ngắc lại quỷ dị, giữ không thay đổi, ngay cả con mắt đều không nháy mắt, để cho người sởn hết cả gai ốc .
Hắn liền với nụ cười giả tạo như vậy, nhìn chằm chằm Tần Mệnh, con mắt màu đỏ như máu phát ra hai đạo hồng quang .
Tay phải Tần Mệnh nắm chặt Đại Diễn Cổ Kiếm, tay trái nắm đấm thành quyền, sẵn sàn trận địa đón địch . Hắn tự tin có thể thắng, nhưng lại tuyệt đối sẽ không xem nhẹ những siêu cấp thiên tài này, giờ phút này Công Tử Linh liền cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như tên kia đã không còn là người, càng giống như là Khôi Lỗi? Hoặc là . . . Cương thi!
Bốn vị thủ hộ giả đều lộ ra cảm thấy hứng thú, quan sát đến Công Tử Linh giờ phút này .
- Công Tử Linh, lên! Để cho tất cả hải tộc chứng kiến thắng lợi của ngươi!
Kỷ Trác Duyên hô lớn, thay Công Tử Linh khuyến khích .
Đám người của Bái Nguyệt tộc đều lộ ra nụ cười tươi, Lục Nghiêu a Lục Nghiêu, là ngươi tự tìm . Đem Công Tử Linh bức đến trạng thái này, ngươi cứ đợi bị phế đi .
- Rống!
Công Tử Linh phát ra tiếng tiếng gào rú trầm thấp, tiếng gào thét trôi giạt ở trong trời đất, như là đồng thời xuất hiện tại các vị trí khác nhau, hắn rất nhanh đã phóng tới Tần Mệnh, toàn thân tràn ngập huyết khí, bao vây lấy hắn, mấy chục bước chạy như điên, tốc độ càng lúc càng nhanh, tại trước vài bước thẳng hướng Tần Mệnh, đột nhiên phóng nghiêng trời cao, ở giữa không trung đột nhiên đảo ngược, quay quay đại phủ màu máu ầm ầm đánh xuống, đánh ra trùng trùng điệp điệp huyết khí, bổ ra lực lượng vạn quân .
Liền loại thế công vụng về này?
Tần Mệnh trong chốc lát chuyển hướng, ngang chân quét về phía trời cao, bàn chân căng cứng, nguyên lực sôi trào, mười vạn cực cảnh bộc phát, một tiếng bạo hưởng, đinh tai nhức óc, hắn vậy mà sinh sinh đá nát đại phủ, phá lên hoa máu đầy trời, như là vòng kiêu dương màu đỏ đang tách ra lôi trường . Một kích làm rối loạn thế công Công Tử Linh, mà tại cùng lúc rút kiếm xuất kích, kéo đến đạo độ cong sắc bén, tinh chuẩn đến nhanh chóng, đả kích vị trí nơi ngực Công Tử Linh :
- Vạn Quân Bạo Huyết!
Mười vạn cực cảnh, phá bỏ uy hiếp!
Vạn Quân Bạo Huyết, tập trung thắng cục!
Nhưng mà . . .
Huyết văn trước ngực Công Tử Linh mảng lớn đan vào, tinh chuẩn chặn đánh mũi kiếm dừng lại, Vạn Quân Bạo Huyết mặc dù phá lên mảnh hoa máu tinh hồng, nhưng lại hoàn toàn không có xuyên thấu, bị sinh sinh cách chắn bên ngoài .
Công Tử Linh bay ngược hơn trăm thước, vững vàng rơi trên mặt đất, huyết văn trước ngực nhúc nhích, lực bạo phát chém vỡ ngực . Hắn tóc tai bù xù, lại không có bị thương tổn, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mang theo nụ cười giả tạo cứng ngắc kia .
Tần Mệnh nhíu mày, huyết văn vậy mà có thể ngăn trở ‘Vạn Quân Bạo Huyết’?
Công Tử Linh lần nữa thẳng hướng Tần Mệnh, hai tay tạo thành nắm đấm trên không, huyết văn lần nữa đan vào nhau, hội tụ thành một thanh đao lớn ba thước, theo hắn bạo lên, quét ra sơn hà trọng uy, chém về phía đầu của Tần Mệnh .
Khí thế như cầu vồng, chiến ý ngập trời, Công Tử Linh đã không có tình cảm, duy chỉ có bị chiến ý đáng sợ thúc dục .
Tần Mệnh thẳng tiến không lùi, rút kiếm chém giết .
- Bang!
- Oanh!
Tần Mệnh cùng Công Tử Linh chiến cùng một chỗ, từ lúc ban đầu quyết đấu võ pháp, diễn biến thành cận chiến thiếp thân hiện tại . Một màn này để cho Thiên Mông tộc cùng Yêu Man tộc đều rất giật mình, cũng dám cùng cận chiến cùng người có được mười vạn cực cảnh? Công Tử Linh vượt quá dự liệu của bọn hắn . Huyết văn toàn thân vô cùng quỷ dị, như là có được lấy sinh mệnh kỳ diệu, lúc nào cũng đang thủ hộ lấy Công Tử Linh, mà tổng có thể chống đỡ được thế công của Tần Mệnh tại thời khắc mấu chốt, mỗi lần kiếm sắc hoặc trọng quyền đánh vào trên người hắn, không phải là bị đón đỡ, chính là bị tháo bỏ xuống, căn bản không tổn thương đến bản thể .
Cái cảnh tượng kỳ dị này để cho rất nhiều người đều cảm thấy thật không thể tin được .