Bọn người Triệu Nguyên Đạo lắc đầu, quá mạnh mẽ, cũng không dám lại hào ngôn tất thắng Lục Nghiêu hoặc Kỷ Trác Duyên nữa rồi.
Bọn người Vũ Văn Uyên vẻ mặt ngưng trọng, càng có cỗ máu nóng sôi trào trong người, bọn hắn sinh ra khát vọng khiêu chiến, đối thủ như vậy, đáng để bọn hắn dùng toàn lực chiến một trận.
Trên lôi đài sôi trào bạo động, kim quang cùng ánh trăng đan vào nhau, chiến kích như là chiến kích Thiên Thần, dễ như trở bàn tay tiến lên, nứt vỡ hư ảnh vương thành, thể hiện ra lực lượng khủng bố, uy áp không gì sánh kịp thậm chí để cho Tần Mệnh trong vương thành thất khiếu rướm máu, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.
Dưới uy áp đầy trời, mười tám Vương tượng suýt chút nữa muốn dập tắt.
Tần Mệnh đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm thét, như dã thú, như yêu ma, toàn thân sôi trào kim quang, cơ bắp phía sau lưng nhúc nhích dữ dội, cánh chim màu vàng đã lâu đột nhiên triển khai, bốn cái cánh chim vàng chói, vầng sáng lưu chuyển, như là sắt thép cứng rắn, mi tâm Tần Mệnh hiển hiện kim văn, kim quang toàn thân như là áo giáp, cơ bắp hắn nhúc nhích, hiện lên lực lượng bành trướng, tiếng gầm gừ hòa với kim quang ngập trời, ngút trời bừng bừng phóng lên.
Mười tám Vương tượng bỗng nhiên vững chắc, toàn thân ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, duy trì bành trướng, xu thế uy nghiêm càng nặng càng dữ dội hơn.
Răng rắc!
Kỷ Trác Duyên tiến lên, trong lúc đó chiến kích truyền đến tiếng giòn vang, lan đầy khe hở.
Vẻ mặt hắn hoảng hốt, điều đó không có khả năng!
Tần Mệnh phóng lên trời, xoáy lên trăm ngàn lớp sóng vàng, chỉ lên trời nộ kích.
- Ngươi...
Kỷ Trác Duyên không dám tin, hai mắt trừng trừng, chiến kích trong tay đột nhiên nổ tung tóe, tất cả ánh trăng bị phá hủy, toàn thân hắn loạn chiến, bị kim quang mạnh mẽ sinh sinh đánh bay, phun từng ngụm từng ngụm máu giữa không trung.
Tần Mệnh chấn vỗ cánh chim, phóng nhanh lên trời cao, như là thiểm điện màu vàng, lại đột nhiên lao xuống, đuổi theo Kỷ Trác Duyên đang tung bay, tốc độ nhanh đến tận cùng.
Kỷ Trác Duyên cưỡng ép thanh tỉnh, áo giáp ánh trăng toàn thân tầng tầng gia cố. Tần Mệnh tới như thiểm điện, lăng không quay cuồng trên phạm vi lớn, hoa lệ cuồng mãnh, một kích quét chân từ trên trời giáng xuống, nguyên khí sôi trào, kim quang lưu chuyển, như là một kích xé trời, trùng trùng điệp điệp đánh đến trên phần bụng Kỷ Trác Duyên, nứt vỡ áo giáp, đánh rách tả tơi linh lực thuẫn.
Kỷ Trác Duyên oa một tiếng kêu quái đản, từ trên cao rơi xuống lôi đài, sụp đổ lên đá vụn đầy trời, đánh ra hố sâu hơn mười thước.
Kim quang chói lọi thế gian, xua tán năng lượng khôn cùng, hiện ra tình huống chân thật trên lôi đài.
Tần Mệnh vung vẩy lấy cánh chim, đứng tại không trung trăm trượng, nhìn xuống lôi đài, hai tay chuyển hướng, một mảnh đoàn sét màu xanh đang thai nghén, đang bành trướng, như là mảnh lôi trì áp súc, lộ ra lấy năng lượng chấn động kinh người, thế cho nên không trung lại lần nữa cuồn cuộn mây đen, sấm sét vang dội, trời đất đều lâm vào hôn ám.
Lôi tràng vừa muốn vang lên tiếng hoan hô kịch liệt, nhưng lại đều không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người, đó là... Ai??
- Soái a! Lục Nghiêu còn có thể cô đọng ra quang dực? Không hổ là tỷ phu của ta, rất xứng đôi cùng Tử Viêm Dực của ta a!
Đồng Ngôn kích động đụng quyền, nụ cười tươi sáng lạn, nhưng là... Nụ cười sáng lạn đã từ từ cứng tại trên mặt, cánh chim? Cánh chim màu vàng?
Trên khán đài, Đồng Hân đang dắt díu lấy Đồng Tuyền, cũng bị cảnh tượng trên không trung hấp dẫn, mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, trời đất hôn ám, cái thân ảnh màu vàng kia đứng ngạo nghễ giữa trời cao, cánh chim cuồng múa, hình ảnh rung động hạng gì, lại là hoa mỹ như thế nào, trùng kích lấy ánh mắt của mọi người, nhưng... Đồng Hân sửng sốt...
Trên lôi đài, Kỷ Trác Duyên giãy dụa trong hố sâu, ngẩng đầu nhìn qua không trung, toàn thân như là vỡ nát đau nhức kịch liệt, nhất là phần bụng, như là bị chặn ngang đá gãy rồi, nhưng là... Đó là... Đó là ai?
Trăm trượng không trung, hai tay Tần Mệnh tích tụ lấy đoàn sét, bộ dáng đang biến hóa, cùng với nhiều tiếng khớp xương tiếng ma sát, bộ dáng chân thật dần dần hiện ra.
- Thiên Vương Điện... Bất Tử Vương... Tần Mệnh! Các vị... Đợi lâu...
Thanh âm bình tĩnh nhưng lại lộ ra sát ý lạnh thấu xương, như lôi âm ầm ầm, truyền khắp lôi tràng, truyền đến quần sơn, rơi xuống trong lỗ tai mỗi người.
Trong ngoài lôi tràng, quần sơn khắp nơi, lâm vào yên tĩnh dài lâu.
Thiên Vương Điện?
Bất Tử Vương?
Tần Mệnh?
Nơi này là đấu tràng Thăng Long bảng của hải tộc, là nơi các tộc Cổ Hải tụ tập, đương nhiên biết rõ ba chữ ‘Thiên Vương Điện’, hơn nữa vô cùng mẫn cảm.
Bất Tử Vương Tần Mệnh? Chính là kẻ đã từng cưỡi lấy Hắc Giao chiến thuyền kéo ra Vạn Tuế Sơn kia? Chính là kẻ đã từng xoay chuyển chiến trường Thác Thương Sơn, khiến hải tộc đại bại, vẫn lạc ba vị chiến tướng Bái Nguyệt tộc kia ?
Rất nhiều người đều ngây người, Lục Nghiêu đâu? Làm sao không còn!
Đừng nói là bọn hắn, ngay cả người của hải tộc đều không có phục hồi tinh thần lại, Lục Nghiêu làm sao lại biến thành Bất Tử Vương Thiên Vương Điện rồi?