Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu nổi Tần Mệnh.
Có người chần chờ, có nên ngăn lại hay không? Dù sao Tần Mệnh cũng là kẻ địch số một của Tử Viêm Tộc a.
Tần Mệnh đến trong phòng, đặt Đồng Hân tới trên giường, trực tiếp dùng phương pháp nguyên thủy nhất cứu nàng —— cắt cổ tay, cho uống máu!.
Ở bên trong hoàng kim huyết của Tần Mệnh không chỉ có khí tức sinh mệnh bành trướng, còn có các loại hiệu dụng đặc biệt. Đồng Hân đã tỉnh rồi, nói rõ trạng thái ổn định, dùng hoàng kim huyết hiệu quả mới có thể điều trị tốt cho nàng.
Tần Mệnh dùng Vĩnh Hằng Kiếm cắt vỡ cổ tay, cưỡng ép ngăn cản lấy miệng vết thương khép lại, để cho máu tươi màu vàng kim óng ánh nhỏ giọt tại bờ môi của Đồng Hân.
Đồng Hân khẽ há đôi môi đỏ mọng, nhận lấy hoàng kim huyết, nàng thất thần nhìn lên trước mặt Tần Mệnh, ánh mắt cũng trong chút lắc lư nhẹ nhẹ mông lung rồi.
- Đừng nói gì cả, cùng đừng suy nghĩ gì cả, luyện hóa chúng, điều trị thương thế.
Tay trái Tần Mệnh vỗ nhẹ gò má Đồng Hân, vuốt thuận lấy mái tóc cho nàng.
Đồng Phỉ vụng trộm mở cửa sổ ra một khe hở, nhìn quanh bên trong, bọn người Đồng Đại Đồng Qua đằng sau đưa đầu đến nhìn, dựng thẳng lỗ tai, cực lực nhìn vào bên trong.
- Khục khục... Các vị thiếu gia tiểu thư... Không thích hợp a?.
Tú nhi nhìn không được nữa, các ngươi mỗi một người đều là công tử tiểu thư cao quý, hiện tại điệu bộ này hình tượng này, có phải quá khó nhìn một chút hay không?.
Sắc mặt bọn người Đồng Đại cứng đờ, vội vàng đứng thẳng người, sửa sang lại y phục, lại kéo lấy Đồng Phỉ giật nàng từ cửa sổ ra.
Tần Mệnh nhỏ giọt máu tươi vào trong miệng Đồng Hân, cũng đang yên lặng vận chuyển Sinh Sinh Quyết, từ các nơi trong vườn ngự uyển hấp thu lấy khí tức sinh mệnh, hội tụ đến trong phòng ngủ.
Màn đêm buông xuống, người ở phía ngoài tản đi một nửa, nhưng vẫn có người chờ ở chỗ này, cũng kỳ lạ lấy khí tức sinh mệnh nồng đậm xung quanh sân nhỏ.
Trong phòng, khí tức sinh mệnh mơ hồ hình thành sương trắng, vô thanh vô tức lưu chuyển, theo Tần Mệnh dẫn dắt quay quanh tại giường, tẩm bổ lấy thân thể suy yếu của Đồng Hân.
Tần Mệnh mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn tùy ý để cổ tay chảy tràn lấy máu tươi.
Hoàng kim huyết chính xác có lấy hiệu quả ngoài dự đoán, mặc dù không có sinh mệnh lực mạnh như Sinh Mệnh Thủy, nhưng dược hiệu chỉ có nó mới có, có thể trợ giúp Đồng Hân áp chế độc tố.
Đồng Hân luyện hóa lấy hoàng kim huyết, nuốt nạp lấy khí tức sinh mệnh nồng đậm, thân thể suy yếu dần dần khôi phục, mặc dù kịch độc không có khả năng dễ dàng tiêu trừ như vậy, nhưng sinh cơ tiêu tán đang nhanh chóng dồi dào, hồn phách cũng được thành công ổn định.
- Khá hơn chút nào không?.
Tần Mệnh nắm chặt nắm đấm, khép lại lấy miệng vết thương nơi cổ tay, vận chuyển khí tức sinh mệnh tẩm bổ bàn tay, cổ tay cùng cánh tay lạnh như băng.
- Tốt hơn nhiều.
Đồng Hân khôi phục vô cùng tốt, nàng nhìn nam tử bên cạnh, lạ lẫm rồi lại quen thuộc.
- Nếu không... Ta biến đổi bộ dáng?.
Tần Mệnh nhẹ nhàng ôm lấy Đồng Hân, để cho nàng gối đến trên đùi của hắn.
Đồng Hân ửng đỏ khuôn mặt đẹp đẽ, bị động tác thân mật của Tần Mệnh náo cho thẹn thùng vô hạn, nàng khẽ mím môi đôi môi đỏ mọng, lắc đầu.
- Nghỉ ngơi thật tốt, hết thảy đều sẽ khá hơn.
- Chàng đi gặp qua phụ thân rồi?.
Đồng Hân hơi chút co quắp nhưng rất nhanh đã tiêu tán, nàng chống người lên, nghiên đến trong ngực Tần Mệnh, ôm ấp lấy. Cái ôm ấm áp giờ khắc này, ngọt ngào như vậy, rồi lại không chân thực như vậy, Đồng Hân nhịn không được càng ôm càng chặc, sợ Tần Mệnh rời khỏi.
- Hôn sự của chúng ta, hẳn là có thể định được rồi.
- A?.
Đồng Hân ngẩn đầu, làm sao có thể? Nàng là Tử Viêm Tộc, đến Tần Mệnh là Thiên Vương Điện, hai bên hiện tại hoàn toàn là cục diện không chết không ngớt.
- Chỉ một vấn đề.
- Vấn đề gì?.
Thần sắc Đồng Hân tối sầm lại, chẳng lẽ Tần Mệnh muốn nàng thoát khỏi Tử Viêm Tộc, hay là đoạn tuyệt quan hệ cùng phụ thân và mọi người?.
Bọn hắn có lấy quá nhiều không có khả năng, mặc dù thật sự ở cùng một chỗ, dùng quan hệ Thiên Vương Điện cùng Tử Viêm Tộc, vẫn là sẽ vĩnh viễn chiến đấu, đến lúc đó, ta cần phải đứng bên ai, lại có thể làm chút ít cái gì?.
- Ta là tới cầu hôn, phụ thân nàng đồng ý, chỉ một vấn đề... Nàng... Có nguyện ý hay không?.
- Chàng...
Đồng Hân mặt ngọc ửng đỏ, thẹn thùng vô hạn vặn vẹo uốn éo thân thể, nhưng lại đột nhiên cảm giác động tác của mình quá thân mật rồi, khuôn mặt đẹp đẽ lại càng đỏ hơn.
- Ta nói là sự thật, là tộc trưởng Tử Viêm Tộc đời trước các ngươi tự thân ra mặt đáp ứng.
- Gia gia của ta xuất quan?.
Đồng Hân cảm thấy thật không thể tin được.
Tần Mệnh ôm lấy Đồng Hân, nhẹ giọng thề.
- Tin tưởng ta, từ sau Thăng Long bảng, ta tuyệt đối sẽ không lại lừa gạt nàng, cũng sẽ không lại tổn thương nàng.
Đồng Hân ôm chặt lấy Tần Mệnh, ôn nhu gật đầu.
- Ta tin tưởng chàng.
- Gia gia của nàng đã đồng ý hôn sự rồi, nhưng chuyện liên minh, bọn hắn còn muốn thương lượng thật tốt.
- Liên minh?.
Đồng Hân ngẩn đầu, giật mình nhìn Tần Mệnh.
- Ai cùng ai liên minh?.
- Ta muốn thành thân với nàng, trước tiên phải làm tốt quan hệ hai nhà.
- Điều này sao có thể?.
- Không có cái gì không có khả năng. Phụ thân nàng và bọn hắn vì cái gì không có giữ ta lại? Gia gia của nàng tại sao phải đồng ý hôn sự?.
- Chàng... Làm sao chàng làm được?.
Đồng Hân cũng không biết nói chuyện như thế nào nữa, Tử Viêm Tộc cùng Thiên Vương Điện liên minh? Đây quả thực không dám tưởng tượng!.