Chương 1374: Dụ dỗ Đồng Phỉ (2)
Hỗn đản Tần Mệnh kia vậy mà lại ở chỗ này ở đến nghiện rồi.
Tỷ tỷ cũng thế, sao có thể vừa ý cái loại hỗn đản này.
Không được, ta đi đến quấy rối! Không thể tiện nghi Tần Mệnh!
Đồng Phỉ bị kích động chạy đến vườn ngự uyển của Đồng Hân, trên nửa đường chợt nghe trong rừng cây bên cạnh có tiếng huýt sáo, còn có người nhỏ giọng hô tên nàng.
Nơi này là Xích Phượng Luyện vực, nha đầu kia điên đã quen, không có gì đề phòng, lưng cõng bàn tay nhỏ bé, đưa đầu đến chỗ đó thăm dò:
- Ai à? Lén lút làm gì đó.
- Đồng Phỉ tiểu thư, là ta!
Tô Nghị từ trong bóng tối đi ra, ngoắc ngoắc tay với Đồng Phỉ.
- Tô Nghị? Đã trễ như vậy rồi, ngươi trốn trong đó làm gì?
Đồng Phỉ kỳ quái đi tới.
- Ta đang chờ ngài, có chuyện muốn báo cáo cùng ngài.
Đồng Phỉ nở nụ cười, báo cáo? Cùng ta? Cái từ này dùng mới lạ.
- Ngài muốn đi đâu?
Tô Nghị đưa nàng đến trong bóng tối, nhẹ giọng hỏi.
- Chỗ Đồng Hân tỷ tỷ, trò chuyện một chút.
- Có ai biết ngài đi qua không?
- Ngươi làm sao cứ kỳ quái?
Đồng Phỉ ngây thơ, cũng không ngốc, chuyện gì lại đến mức lén lút như thế?
- Ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài, nhưng ta sợ gánh trách nhiệm, cho nên...
- Nói đi, ta là từ chỗ tam ca trộm chạy đến, không có người biết rõ.
Thật tốt quá! Ông trời giúp ta a.
Tô Nghị kích động trong lòng, nhìn bốn bề vắng lặng, nói:
- Còn nhớ rõ tiểu tỷ tỷ của ngươi không?
- Tiểu tỷ tỷ? Đương nhiên nhớ!
Đồng Phỉ vẫn chưa quên chuyện lúc trước này đây này, người đang sống sờ sờ thật tốt, vậy mà nói không có liền không còn, trái lại còn để cho nàng bị cô cô mắng một chập. Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy rất có thể là Tần Mệnh bị tiểu tỷ tỷ nhìn thấu thân phận, cho nên bị giết người diệt khẩu!
- Ta tìm được nàng.
Đối với loại người như Tô Nghị này mà nói, tìm cớ lừa gạt Đồng Phỉ quá dễ dàng.
- Ở đâu? Nhanh dẫn ta đi gặp nàng.
Đồng Phỉ kinh hỉ, kích động mà bắt lấy tay Tô Nghị, tiểu tỷ tỷ vậy mà còn sống? Tin tức này quá đột nhiên, cũng quá hưng phấn.
- Ngày hôm qua ta phụng mệnh đi ra ngoài làm việc, đụng phải chi đội ngũ áp giải nô lệ, ở bên trong nhìn thấy một người, rất có thể chính là tiểu tỷ tỷ kia của ngài.
- Nô lệ?
Đồng Phỉ che lấy cái miệng nhỏ nhắn, trừng đôi mắt to đen lúng liếng.
Tiểu tỷ tỷ làm sao lại bị bắt đi làm nô lệ? Nàng là làm sao rời khỏi Xích Phượng Luyện vực, chẳng lẽ... Là bị người khác đưa ra ngoài hay sao? Trách không được ta vẫn luôn không tìm được thi thể của nàng.
- Ta vốn muốn đem đồ đến chuộc nàng, cho ngài một cái kinh hỉ. Nhưng thái độ đám người đội ngũ áp giải kia rất cứng rắn, căn bản không để ý ta.
- Ngươi không có nói ngươi là cung phụng Tử Viêm Tộc.
- Ta chỉ là cung phụng của Đồng Ngôn thiếu gia, không phải cung phụng Tử Viêm Tộc.
- Không đều như nhau sao?
- Không như nhau. Khả năng sau lưng Bọn hắn có thế lực lớn gì đó làm chỗ dựa, còn nói cái gì dù là tiểu thư Tử Viêm Tộc đến rồi, cũng đừng muốn chuộc người.
Tô Nghị vừa nói, vừa quan sát lấy biểu lộ Đồng Phỉ.
Đồng Phỉ quả nhiên tức giận, bắt tiểu tỷ tỷ ta làm nô lệ không nói, còn dám không để Tử Viêm Tộc vào mắt?
- Nàng ở đâu? Dẫn ta đi qua.
- Hôm nay ta đến chính là vì chuyện này, ta đoán rất có thể tiểu tỷ tỷ kia của ngài là bị người ta bán đi cho ai, chỉ sợ là cô cô ngài gợi ý. Nếu như ta mang ngài đi cứu người, há không đắc tội cô cô ngài? Còn có, thân thể ngài dễ hỏng, nếu như ta tùy tiện mang ngài đi ra ngoài, chẳng may xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ta thật gánh không nổi hậu quả kia a.
- Nói lời vô dụng làm gì, tranh thủ thời gian mang ta đi tìm nàng, nếu xảy ra bất luận hậu quả gì, bổn tiểu thư chịu trách nhiệm.
- Nhưng là...
- Nhưng mà cái gì mà nhưng, đừng lề mề.
- Việc này thật sự phải thận trọng.
- Ngươi có phải nam tử hay không, ta đều nói, gặp chuyện không may ta chịu trách nhiệm.
Tô Nghị ra vẻ khó xử do dự một lát, thấp giọng nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu, việc này nghìn vạn lần đừng liên lụy đến ta. Như vậy đi, ta vụng trộm mang ngài đi ra ngoài, chúng ta cứu người rồi, lại vụng trộm trở lại, đến lúc đó, ngài liền nói bản thân ngài đi ra ngoài mạo hiểm, khỏi nói ta, như thế nào?
- Tốt! Quyết định vậy!
Đồng Phỉ hiện tại thầm nghĩ tìm đến tiểu tỷ tỷ của nàng, muốn hiểu rõ lúc trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hỗn đản Tần Mệnh kia có làm gì nàng hay không, là ai đem nàng bán đi.
Trong lòng Tô Nghị một hồi cuồng hỉ, biết rõ nha đầu này dễ bị lừa, thật không nghĩ đến lại dễ lừa như vậy. Ha ha, ông trời đối đãi với ta không tệ a, nha đầu Đồng Phỉ kia muốn tư sắc có tư sắc, muốn khí chất có khí chất, bí mật mang đi ra ngoài, thần không biết quỷ không hay, còn có thể trở thành nữ nô đưa cho Kỷ Trác Duyên, coi như là quà tặng không tệ.
- Nhanh mang ta đi, nhanh lên.
Đồng Phỉ thúc giục.
- Tốt! Ngài đi phía trước, ta theo đằng sau, không thể để cho người khác nhìn thấy chúng ta cùng nhau rời khỏi, còn có, tận lực làm tốt ngụy trang.
- Được rồi.
Đồng Phỉ bước nhanh rời khỏi, đi về chuẩn bị.
Tô Nghị hít sâu một hơi, sảng khoái tinh thần, phiền muộn nhiều ngày như vậy đều đã quét qua là hết.
Tử Viêm Tộc, tạm biệt, Bái Nguyệt tộc, ta đến đây.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh như băng đột nhiên từ phía sau truyền đến:
- Lão nương thực nhìn không được rồi! Gặp qua súc sinh, chưa thấy qua súc sinh nào như vậy!