Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1377 - Chương 1377 - Đồng Ngôn Báo Thù (2)

Chương 1377 - Đồng Ngôn báo thù (2)
Chương 1377 - Đồng Ngôn báo thù (2)

Chương 1377: Đồng Ngôn báo thù (2)

Lại còn là số lượng năm mươi người kinh người.

Nguyệt Tình, Yêu Nhi, tức thì đi vào Phần Thiên các tôi thể, khuếch trương tăng khí hải.

Dùng thể chất Yêu Nhi, nếu như song khí hải lần nữa đến khuếch trương tăng, dù là khuếch trương tăng một nửa, lấy được chỗ tốt cũng có thể so với Tần Mệnh rồi.

Một hồi đàm phán, tất cả đều vui vẻ, đối với Thiên Vương Điện mà nói, bọn hắn đã có vốn liếng tăng lực chinh chiến càng mạnh hơn nữa, ít nhất tìm cho mình con đường lui. Đối với Tử Viêm Tộc mà nói, phá vỡ tộc quy, nghênh đón khởi đầu mới, mặc dù tiền đồ tương lai rất mơ hồ, nhưng là khiêu chiến mới, nguy hiểm mới, cũng nhất định sẽ kích thích toàn bộ sức sống mới cho Tử Viêm Tộc, cùng với huyết tính đã lâu.

Tần Mệnh rời khỏi cung điện, trở lại vườn ngự uyển của Đồng Hân, muốn nói với nàng việc vui này. Nhưng vừa mới tiến vào sân nhỏ hắn liền đứng vững, dưới gốc cây già thanh thúy tươi tốt kia, có một nam tử cùng Đồng Hân ngồi đối diện tại bên cạnh bàn đá, híp mắt nhìn hắn đi tới.

- Đồng Ngôn? Đi ra lúc nào.

Trên mặt Tần Mệnh lộ ra nụ cười tươi, Đồng Ngôn thoạt nhìn rất bình tĩnh, không gặp mặt liền la to, chẳng lẽ đã chấp nhận sự thật rồi?

- Ngày hôm qua.

Đồng Ngôn mặt không biểu tình, sâu trong đôi mắt hơi hiện lên ánh lạnh không thể tra, trên mặt đã từ từ lộ ra nụ cười tươi:

- Có thể a, vậy mà thuyết phục Tử Viêm Tộc cùng Thiên Vương Điện đàm phán. Thế nào, nói chuyện ra kết quả gì rồi?

Đồng Hân đứng dậy, đợi chờ nhìn Tần Mệnh.

Trong tộc đã đồng ý cùng Thiên Vương Điện gặp mặt, rất có thể chính là đã có quyết định, cũng làm đủ chuẩn bị, nếu như Thiên Vương Điện có thể chấp nhận, không quá phận cường thế, đàm phán nên sẽ có kết quả tốt. Nhưng nàng chỉ sợ Thiên Vương Điện bên kia xảy ra rối loạn, dù sao đám Vương Hầu trong Thiên Vương Điện đều là chút ít kiệt ngao bất tuần cường thế hiếu chiến các loại.

- Quan hệ hợp tác đã định xuống rồi, trong vòng nửa năm không công khai, giữ gìn thể diện Tử Viêm Tộc.

- Không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi.

- Không có, rất thuận lợi.

Đồng Hân rốt cục cũng buông xuống tinh thần:

- Thật tốt quá! Những Vương Hầu của Thiên Vương Điện thì sao? Ta cần đi gặp không?

- Ngày đón dâu lại gặp đi, bọn hắn bị các ngươi gia gia mời đến cái gì muôn đời núi lửa đi tôi thể rồi.

Đồng Hân bưng lấy tay ngọc, càng mừng rỡ. Nơi đó là cấm địa trong tộc, chỉ có cấp chiến tướng trở lên mới có tư cách đi qua, gia gia vậy mà mời tất cả mọi người của Thiên Vương Điện đi qua, có thể thấy được hai bên nói chuyện đã rất không tồi.

- Hôn sự của ngươi cùng tỷ tỷ ta thì sao?

Đồng Ngôn lắc lư lấy chén trà trong tay, lại không đi uống.

- Đều tán thành rồi, ngày bảy tháng bảy, Thiên Vương Điện chúng ta đến Xích Phượng Luyện vực đón dâu.

Hai con ngươi rực rỡ của Đồng Hân nổi lên nước mắt, đi đến bên cạnh Tần Mệnh, ôm dựa sát vào nhau.

Rốt cục cũng định rồi, lần này là thật sự định rồi. Nàng mừng rỡ, ngọt ngào, trong khoảng thời gian này chịu bao khổ sở cùng chờ đợi đều đáng giá.

Tần Mệnh ôm Đồng Hân, khẽ hôn trán của nàng:

- Mọi chuyện đều tốt rồi, lại để cho nàng chịu khổ.

- Này uy uy, ta còn ở lại chỗ này đây này, tách ra trước, còn chưa có thành thân nha.

Đồng Ngôn đứng dậy, đi về hướng bọn hắn:

- Lấy Hoang Thần Tam Xoa Kích làm sính lễ, việc này coi như ngươi làm không tệ.

- Tử Viêm Tộc thủ hộ Hoang Thần Tam Xoa Kích mấy ngàn năm, các ngươi hiểu rõ nó hơn, càng hiểu được dùng nó như thế nào, giao cho các ngươi, phát huy ra uy lực càng mạnh hơn nữa. Ta đáp ứng với tỷ tỷ ngươi sẽ trở về, ta nợ nàng một tiếng xin lỗi, đừng nói Hoang Thần Tam Xoa Kích, chỉ cần có thể cướp nàng về, cái gì cũng đều đáng giá.

Tần Mệnh ôm Đồng Hân.

Đồng Hân cười tươi như hoa, hai đôi má nhạt đỏ bừng, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cái tên đầu gỗ này còn có thể nói biện hộ như thế, trước kia luôn ôn hoà, vẫn là như vậy tốt.

Đồng Ngôn cầm lấy cánh tay Đồng Hân, một chút từ trong ngực Tần Mệnh lôi ra đến, đẩy về sau đẩy:

- Tỷ tỷ tốt của ta, còn không có thành thân đây này, có thể dè dặt chút không? Sau này chỉ có thể hắn chủ động ôm lấy ngươi, ngươi cũng không thể quá chủ động.

- Nói cái gì đó.

Đồng Hân xấu hổ giận dỗi.

Tần Mệnh nhìn Đồng Ngôn, hít sâu một hơi, mỉm cười nói:

- Ta cũng nợ ngươi một tiếng xin lỗi.

- Nam tử, không có chú ý nhiều như vậy, ngươi chỉ phải đáp ứng sau này đối đãi thật tốt với tỷ tỷ ta, không thể để cho nàng chịu ủy khuất, không thể lại để cho người khác tổn thương nàng.

- Đó là đương nhiên.

- Đến đi, cười một cái hết ân thù, hai huynh đệ ta ôm một cái.

Đồng Ngôn mở ra cánh tay.

Tần Mệnh không nghĩ tới Đồng Ngôn khinh địch như vậy liền tha thứ hắn rồi, hắn nhìn về phía Đồng Hân, Đồng Hân mỉm cười gật đầu.

Tại ngày hôm qua sau khi Tần Mệnh rời khỏi, Đồng Hân liền đi đến địa lao u cốc, thả Đồng Ngôn ra, giải thích tất cả mọi chuyện, nói nỗi khổ tâm của Tần Mệnh, cũng nói Tần Mệnh trả giá đối với nàng, hy vọng có thể điều tiết quan hệ của hai người, còn có thể ở chung giống như trước vậy.

Mới đầu Đồng Ngôn là mãnh liệt kháng cự, nhưng sau khi trải qua liên tục khuyên bảo, đến buổi sáng hôm nay cảm xúc cũng đã bình tĩnh.

- Tốt, cười một cái hết ân thù.

Tần Mệnh giang tay ra, dùng sức ôm lấy Đồng Ngôn.

Nhưng mà...

Ngay tại thời khắc ấm áp vui thích, ngay cả tại thời điểm hai người muốn ôm đến cùng một chỗ, trong tay Đồng Ngôn đột nhiên xuất hiện chuôi mũi nhọn, hung hăng mà đâm vào cái bụng của Tần Mệnh.

Bình Luận (0)
Comment