Đến đêm khuya, tình huống của Tần Mệnh rốt cục cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hoàng kim huyết thành công chế trụ độc tố ăn mòn, bắt đầu từng bước phản kích dọn dẹp. Nhưng Tần Mệnh vẫn là thống khổ không chịu nổi, khàn giọng đau nhức rên rỉ, bởi vì đau không tại da thịt, mà ở cốt cách, xương cốt toàn thân.
Đồng Hân nhìn đau lòng, nhưng lại không có biện pháp giúp hắn. Nàng hiểu Đồng Ngôn, cũng hiểu Tần Mệnh, một kẻ chọc đao, một người thừa nhận, khả năng chính là phương thức hoà giải của bọn họ.
Trận đọ sức thống khổ này thẳng tuốt duy trì đến hừng đông ngày hôm sau, sau khi dọn dẹp chút kịch độc cuối cùng này, Tần Mệnh mới run run buông ra hàm răng muốn cắn vỡ, một hồi cảm giác suy yếu đậm đặc, trời đất quay cuồng, đã hôn mê.
Khi tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Đồng Ngôn ngồi ở bên giường, liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt không ý tốt. Vốn tưởng rằng kịch độc ‘Xích Nha’ có thể làm cho Tần Mệnh đau ba đến năm ngày, kết quả một ngày một đêm đã tốt rồi. Đồng Ngôn vẫn là cảm thấy quá tiện nghi cho hắn. Nhưng, một đao không sai biệt lắm, không cần thiết lại đến hai đao, sau này lại từ từ khảo nghiệm.
- Chuyện của hai ta, trước dừng ở đây, nói nói chuyện của tỷ tỷ ta.
Tần Mệnh ngủ một giấc, khí sắc chuyển biến tốt đẹp, hoàng kim huyết tại hắn lúc ngủ điều tiết tình huống thân thể, đã cảm thụ không đến suy yếu cùng thống khổ, nhưng nhớ tới một ngày một đêm dày vò, lòng vẫn là còn sợ hãi. Cái thống khổ kia so Phần Thiên các đều muốn nghiêm trọng hơn mấy lần, Phần Thiên các tối thiểu có thể dùng nghị lực áp chế, dùng linh lực hòa hoãn, loại kịch độc này là trực tiếp tán loạn tại đầu khớp xương, như là vô số con kiến đang gặm cắn.
Tần Mệnh chống người lên, nhìn Đồng Ngôn, đắng chát cười cười, một đao còn chưa đủ?
- Ta bảo đảm sẽ không lại tổn thương nàng, ngươi có thể giám sát.
- Ta đương nhiên phải giám sát! Trước tiên là nói về nói chuyện hôn lễ, làm ở đâu? Ngươi chỉ nói là Thiên Vương Điện đến Xích Phượng Luyện vực đón dâu, không có nói làm hôn lễ ở đâu, tỷ tỷ ta xuất giá, nhất định phải nở mày nở mặt.
- Chỉ đón dâu, không thành thân.
Tần Mệnh đã giải thích qua cùng Đồng Hân rồi.
- Vì cái gì? Đùa nghịch chúng ta?
- Tương lai cùng Nguyệt Tình các nàng cùng một chỗ.
Đồng Hân thẳng tuốt không tìm được cơ hội nói chuyện này cùng Đồng Ngôn, nàng biết rõ Đồng Ngôn khẳng định chịu không được.
Ai, có đệ đệ như vậy, thật sự là...
- Đợi một chút! Các nàng? Không phải chỉ có Thanh Liên Vương ấy ư, còn có ai!
Đồng Ngôn liền nhướng mày lên, một Thanh Liên Vương liền để trong tâm hắn không thoải mái rồi, như thế nào đây, còn có?
- Còn có Yêu Nhi.
- Yêu Nhi? Nào đến cái Yêu Nhi.
- Còn có Ngọc Chân.
- Còn có? Ngươi đến cùng mấy nữ tử.
Đồng Ngôn vừa mới bình phục nộ khí lại lập tức đi lên rồi, hỗn đản này thậm chí có ba nữ tử rồi? Tính cả tỷ tỷ ta là bốn! Tỷ tỷ ta Tiểu Tứ?? Quá loại này hỗn đản, quá đa tình rồi! Ta đã nói a, tỷ tỷ ta ở cùng hắn khẳng định chịu ủy khuất.
- Không có ai khác nữa.
- Quả thật? Ngươi còn có bí mật gì, nói!
Đồng Ngôn trừng Đồng Hân một cái, cái này đều có thể nhẫn? Tính cả ngươi bốn người! Bốn người a! Một tháng đều không tới phiên ngươi mười lần a! Tương lai ngươi còn muốn hao tâm tổn trí cố sức tranh thủ tình cảm, nhiều mệt mỏi a.
Đồng Hân im lặng, cái ánh mắt này của ngươi là gì? Tần Mệnh đã cùng nàng nói qua chuyện Nguyệt Tình, Yêu Nhi, còn có Đường Ngọc Chân, ban đầu quả thật có chút không tốt chấp nhận, nhưng từ từ cũng đã nghĩ thông suốt. Nàng cũng muốn nhìn các nữ tử làm bạn với Tần Mệnh đi qua lúc thời khắc khó khăn ban đầu.
- Ta rất nhiều bí mật, sau này lại từ từ hiểu rõ.
- Trước tiên là nói về chuyệnngươi thành thân! Nói!
- Không còn... A, đúng rồi, ta còn có hài tử.
- Ngươi đều có hài tử?
Đồng Ngôn ngao một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, cái này thật bình tĩnh không được nữa.
Đồng Hân đều lắp bắp kinh hãi, hài tử? Ở đâu ra hài tử? Chuyện Yêu Nhi, Ngọc Chân, Tần Mệnh đã cùng nàng giải thích qua rồi, nhưng không có nói ai đã sanh hài tử a.
Tần Mệnh cũng không gạt:
- Ta cùng cô cô ngươi kỳ thật đã sớm quen biết nhau, chúng ta cùng một chỗ tại Vạn Tuế Sơn trải qua một việc...
- Đợi một chút! Cô cô ta? Lại xác định một lần nữa, là cô cô của ta? Trong Tử Viêm tộc này? Tên là Đồng Tuyền hay sao?
Đồng Ngôn lay lấy lỗ tai của mình.
- Ừm!
- Ấy da da! Mẫu thân nó! Ngươi cùng cô cô ta đều có hài tử? Súc sinh a!
Đồng Ngôn điên rồi, đậm đặc sóng nhiệt từ toàn thân dâng lên, một cỗ một cỗ về phía ót, cô cô ta? Cô cô ta đều cùng Tần Mệnh có hài tử? Trời xanh a, mặt đất a, vị Thần linh nào tạo ra nghiệt súc như vậy a!
Đồng Hân đều giật mình rồi, cô cô? Tần Mệnh? Hai người bọn họ...
- Không phải, trước hãy nghe ta nói hết...
- Nói cái rắm a!
Đồng Ngôn có loại xúc động phát điên bạo tẩu, lôi kéo Đồng Hân lui về phía sau vài chục bước, chỉ vào Tần Mệnh giận dữ mắng mỏ:
- Ta liền nói hỗn đản này không phải là một món đồ, ngay cả cô cô ngươi đều hạ thủ được a, ngươi là thật không kén chọn!