Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 139 - Chương 139 - Thiên Thu Vô Tung (1)

Chương 139 - Thiên Thu Vô Tung (1)
Chương 139 - Thiên Thu Vô Tung (1)

Ban đêm, thành phủ lại tổ chức yến hội, mời đệ tử các tông tham gia.

Tần Mệnh lấy lý do trọng thương làm cái cớ, không tham gia, tự nhốt mình trong phòng, hấp thu khí tức sinh mệnh trong thiên địa, khép lại vết thương.

Thương thế của hắn thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhìn như là không có khả năng tham gia cuộc chiến tranh đoạt cuối cùng, nhưng hắn có nắm chắc đêm nay sẽ khỏi hẳn.

Trận quyết chiến cuối cùng, hắn nhất định sẽ tham gia!

Đêm khuya, trong một căn phòng yên tĩnh. Tần Mệnh mở ra toàn bộ khí tức, tâm vô tạp niệm, chiêu dẫn khí tức sinh mệnh tại phủ thành chủ.

- Két!

Cửa sổ bị nhẹ nhàng đẩy ra, tiểu hồ ly lại đi tới nơi này, hít sâu một hơi, bị khí tức sinh mệnh tràn đầy trong phòng làm cho say mê, lộ ra nụ cười nhân tính. Nó điểm lấy cái chân nhỏ nhảy đến trên giường, nằm trên đùi Tần Mệnh, thoải mái ngủ, lông xù giống như một quả cầu tuyết.

Tần Mệnh có hảo cảm đối với tiểu hồ ly, không đuổi nó rời đi, tiếp tục tu luyện Sinh Sinh Quyết.

Hắn xé mở lớp băng quấn ra, để lộ vết thương giật mình, hầu hết các nơi đều đang chảy máu. Nhưng dưới sự điều dưỡng của sinh quyết, khí tức sinh mệnh nồng đậm chảy xuôi khắp cơ thể, tích tụ ở miệng vết thương, rõ ràng có thể nhìn thấy huyết nhục sinh sôi, miệng vết thương đang khép lại, da thịt bên ngoài chậm rãi khép lại.

Vốn là cảnh tượng dọa người, lại trở nên vô cùng kỳ diệu.

Nhịp tim dần dần mạnh mẽ hơn, sức sống sinh mệnh bành liệt bắt đầu hồi sinh.

Yêu Nhi của Huyết Tà Tông lần thứ hai đi tới ngoài cửa sổ, kỳ quái nhìn một màn phát sinh trong phòng, cũng cảm nhận được sinh mệnh nguyên lực trong thiên địa cuồn cuộn không ngừng hội tụ.

Đề tài được các tông thảo luận nhiều nhất trong yến hội tối nay chính là Tần Mệnh.

Tần Mệnh, Lôi Đình cổ thành, nô bộc, Đại Thanh Sơn, vân vân… tất cả đều bị lật ra, một câu chuyện chân thật được chỉnh lý thành hình, truyền bá giữa đệ tử cùng với trưởng lão các tông.

Thì ra Tần Mệnh thật sự là nô bộc.

Thì ra Tần Mệnh chân bị áp chế.

Thì ra Tần Mệnh thật sự là chính mình đột phá đến Linh Võ cảnh.

Thì ra Tần Mệnh từ khi đột phá đến bây giờ, chỉ có không đến một năm thời gian.

Thì ra Tần Mệnh ở Thanh Vân Tông bị chịu hết áp chế, lại thủy chung quật cường, kiêu ngạo.

Thì ra...

Thì ra...

Các loại sự tích bị truyền ra, cũng không biết từ miệng ai nói ra, cũng không biết là ai đã sửa sang lại.

Yêu Nhi đứng ở ngoài cửa sổ, có chút hứng thú đánh giá Tần Mệnh, nội tâm cường đại cỡ nào mới có thể chịu được khổ sở tám năm, tính cách kiên cường cỡ nào mới có thể vĩnh viễn không khuất phục, thiên phú kinh người cỡ nào mới có thể một năm liên tục đột phá bát trọng thiên. Điều khiến nàng tò mò nhất chính là, trưởng lão và đệ tử của Thanh Vân Tông đều không hiểu võ pháp của Tần Mệnh, thậm chí có thể khẳng định, Tần Mệnh trước đó chưa từng ở trong Thanh Vân Tông bày ra kiếm thuật cùng Tu La Oán. Hơn nữa còn có thể dẫn dắt khí tức sinh mệnh, hấp dẫn hảo cảm của Cửu Dương Thiên Hồ.

Yêu Nhi ý cười trong suốt, nhẹ nhàng dựa vào mép cửa sổ, quan sát Tần Mệnh ở bên trong.

Tần Mệnh tu luyện cả đêm, miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, ngay cả một chút vết sẹo cũng không để lại, nội thương cũng đã khôi phục bảy tám phần.

Sinh Sinh Quyết bày ra thần vô cùng tinh tế.

Tiếp theo, đã đến lúc cố gắng đột phá.

Có thể tiến vào bảng năm hay không, phải xem lần đột phá này có thể thành công hay không.

- Đại Diễn Kiếm Điển, thức thứ hai. Thiên Thu Vô Tung...

Tần Mệnh lấy ra Đại Diễn Kiếm Điển, ngưng mi nghiên cứu, lần này rốt cục cũng để cho hắn thấy rõ thức thứ hai.

Đại Diễn kiếm điển thức thứ hai, Thiên Thu Vô Tung, thiên phong bất lạc trần, vạn kiếm phá không mãn giang hồng.

Tần Mệnh hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười. Thời điểm vừa mới đột phá đến Bát Trọng Thiên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chữ viết, vốn tưởng rằng Bát Trọng Thiên không thích hợp để tu luyện, không nghĩ tới hiện tại lại đã thấy rõ ràng.

- Thiên Thu Vô Tung, giúp ta phá nhập Cửu Trọng Thiên.

Tần Mệnh nhấc cổ kiếm lên, tự tin thì thầm.

- Tần công tử, ta mang chút thuốc chữa thương cho ngươi...

Hô Diên Trác cười ha hả đi vào, nhưng tiếp theo lại trợn tròn mắt, Tần Mệnh ở trần, thần thái sáng láng, nào còn có bộ dáng hấp hối ngày hôm qua, ngay cả miệng vết thương cũng không còn.

- Không cần thuốc nữa, hôm nay ngươi giúp ta trông một chút, không ai được vào.

Tần Mệnh múa cổ kiếm, chuẩn bị bế quan.

- Hả? À, a!

Hô Diên Trác Trác kinh hỉ, khôi phục? Ngày mai còn có thể ra chiến? Đây là muốn chạy nước rút đến bảng năm sao? Ta thấy thế nào đây, đây là muốn sảng khoái ngất trời a!

- Vất vả rồi.

- Khách khí cái gì! Hai người chúng ta là bằng hữu.

Hô Diên Trác Trác vội vàng đóng phòng lại, xách ghế đá ngồi ở trong sân, chân nhếch lên bắt chéo lấy ngồi đó, thủ vệ!

Hiện tại Tần Mệnh bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý!

- Ngươi làm gì ở đây?

Lăng Tuyết vừa đẩy cửa sổ ra, liền nhìn thấy một thịt viên ngồi xổm trong trang viên của Tần Mệnh, Hô Diên Trác vốn tròn trịa như quả bóng thịt, lại ngồi xổm trên một cái ghế đá tròn trịa, hình ảnh thật sự là buồn cười, ngay cả Lăng Tuyết quái gở lãnh ngạo cũng nhịn không được mà hỏi một câu.

- Giúp Tần công tử canh giữ, ta sợ có người lại đến đả thương hắn.

Hô Diên Trác Trác cười ha ha, trong lòng vui vẻ không chịu nổi.

Ai nha, trên người Tần Mệnh rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Ngay cả hắn cũng có chút nhìn không thấu.

Lăng Tuyết bỗng nhiên hỏi một câu:

- Ngươi và Tần Mệnh đã giao dịch cái gì?

- Lăng Tuyết sư tỷ đừng hiểu lầm, ta không phải loại chủ nô lệ, ta chỉ là cùng Tần công tử kết giao bằng hữu.

- Vậy sao?

Lăng Tuyết hoài nghi.

Bình Luận (0)
Comment