Một chiếc chiến thuyền dài trăm thước mở ra thủy triều, xuất hiện tại trước mắt tất cả mọi người.
Tần Mệnh vung vẩy lấy cánh chim màu vàng, đứng ngạo nghễ giữa trời cao, tất cả Vương Hầu, trưởng lão, bay lên trời, tại phía sau hắn gạt ra theo thứ tự. Bất luận là Lão Điện Chủ, U Minh Vương, Thanh Long Vương, hay là các Vương hầu khác, cùng chúng trưởng lão, đám hảo hữu Thánh Võ, đều mặc vào trường bào màu đỏ tươi đẹp, ngay cả chiến thú đi theo, đều mặc giáp trụ màu hồng.
Tần Mệnh nhìn qua mỹ nhân trên đảo, lộ ra nụ cười tươi.
Đồng Hân ngóng nhìn nam tử trên không trung, cũng dào dạt mỉm cười hạnh phúc.
Đám trưởng lão cùng chúng Vương Hầu Thiên Vương Điện mỉm cười gật đầu, đám nam nữ Tử Viêm Tộc cũng đều tại lúc này gật đầu đáp lễ.
Bọn hắn nơi này vui mừng lấy, lễ phép lấy.
Đội ngũ đón dâu của Bái Nguyệt tộc cùng đám người nơi xa lại đầy mặt kinh ngạc.
- Ai nha! Ta giống như trúng Huyễn thuật!
- Thật là đúng dịp, ta cũng vậy!
- Ta đều nhìn thấy được? Ánh mắt của ta giống như đang đùa giỡn đầu óc của ta!
- Ta nằm mơ rồi! Ai đánh ta một cái?
Ngay cả đám chiến tướng đều dùng sức nhắm lại mắt, chậm rãi mở ra, khi cảnh tượng xa xa lần nữa đập vào mi mắt, bọn hắn thật sâu bị kinh đến rồi.
- Thiên Vương Điện!
Kỷ Cẩm Tú hít vào từng ngụm khí lạnh, mặc dù quanh năm trấn thủ quần đảo Bạn Nguyệt, không có thấy tận mắt qua Thiên Vương Điện, nhưng giờ khắc này nàng cũng nhận ra rồi.
- Tần Mệnh?
Kỷ Trác Duyên kinh ngạc, càng không dám tin vào hai mắt của mình. Tại sao Tần Mệnh lại ở chỗ này? Còn có những Vương Hầu của Thiên Vương Điện! Ta là đang nằm mơ sao?
Bầu không khí bên ngoài Xích Phượng Luyện vực sau một hồi áp lực quái dị cùng hoảng hốt, tất cả mọi người cũng giật mình tỉnh giấc, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, đây không phải huyễn cảnh? Ta đều nhìn thấy được! Thiên Vương Điện ăn mặc y phục màu đỏ mang theo hoa hồng, đây là tới đón dâu rồi? Không không, là cướp dâu! Thiên Vương Điện đến cùng Bái Nguyệt tộc cướp dâu rồi?
Tốt thay cho một tên Tần Mệnh, tốt thay cho một Thiên Vương Điện, làm việc càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng không có giới hạn rồi.
Bọn hắn vậy mà nghênh ngang xuất hiện tại bên ngoài Xích Phượng luyện vực, xuất hiện tại trước mặt liên minh hải tộc, còn mang theo nụ cười, ăn mặc như thế, cưới thê tử?
Điên rồi điên rồi, Thiên Vương Điện điên rồi? Tất cả mọi người thậm chí cảm giác mình đều muốn điên rồi.
Đợi một chút! Không đúng!
Trong kinh hồn, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía Tử Viêm Tộc, một loại suy nghĩ hoang đường lại khủng bố sinh sôi trong lòng, Thiên Vương Điện? Tử Viêm Tộc? Bọn hắn đang mỉm cười gật đầu, bọn hắn đang chào hỏi nhau? Bọn hắn... Đi đến một chỗ rồi?
Bất an nhàn nhạt dần nồng đậm, thậm chí là kinh hãi, đang lan tràn trong lòng chiến tướng hải tộc, sắc mặt của bọn hắn trở nên khó coi không gì sánh được.
Tần Mệnh sau khi gật đầu hành lễ với các trưởng bối của Đồng Hân, liền quay người hướng tất cả Vương Hầu trưởng lão, cung kính khom người, âm động trời cao:
- Mời các vị huynh trưởng, trưởng lão! Đốt đỏ lên bầu trời xanh này, nhuộm lên biển cả này, vì ta... Rải một con đường lớn đón dâu!
Bọn người Lão Điện Chủ liên tiếp quay đầu, nhìn phía đoàn đội đón dâu khổng lồ, bọn hắn chỉnh tề kéo lấy áo đỏ tươi đẹp:
- Cái thân y phục đỏ này nhuộm máu rồi, mới gọi là vui mừng.
- Mời!
Tần Mệnh hô to!
- Giết!
Chúng Vương Hầu Ngao rống!
Bái Nguyệt tộc tổ chức chi đội hình đội ngũ đón dâu xa hoa này, không chỉ có bảy vị chiến tướng, mà còn có rất nhiều tộc lão, năm đại tộc đàn phụ thuộc càng là phái ra một nửa cường giả, nhưng, hiện tại bọn hắn đối mặt chính là Thiên Vương Điện, ngay cả Bá Vương đảo cũng dám xông, mười hai vị chiến tướng, hơn hai mươi vị chiến hồn, còn có long cốt, đều bị bọn hắn tru diệt sạch sẽ.
Giờ khắc này, vạn người sợ hãi, đều bị sát khí ngút trời Thiên Vương Điện bộc phát ra làm cho giật mình toàn thân rét run.
- Bái Nguyệt tộc, lão nương sớm đã nhìn các ngươi không vừa mắt rồi.
Thiên Đao Vương xinh đẹp tuyệt luân, nhưng lại như là một tôn sát thần, xông vào sâu trong đội tàu. Chín chuôi chiến đao vây quanh nàng nhanh chóng xoay tròn, mỗi một chuôi đều lộ ra sát uy kinh thế, thần huy chiếu rọi biển trời.
- Ngươi chính là Thiên Đao Vương?
Kỷ Cẩm Tú ánh trăng sáng chói, như một vòng trăng tròn, đại sát về phía trước. Nàng tóc dài nhảy múa cuồng loạn, khí thế khủng bố bạo tạc như cuộn sạch biển trời, trong tay cầm một thanh trường kiếm, đánh ra kiếm triều ngập trời.
- Bang!
Thiên Đao Vương từ bên trong chín chuôi chiến đao bắt lấy một thanh, khí thế cùng chuôi chiến đao này dung làm một thể, chiến ý như núi lửa phun trào. Tám chuôi chiến đao còn lại treo cao trên không, rơi vãi trùng trùng điệp điệp màn đao, như là áo giáp thủ hộ lấy nàng, nàng không sợ hãi, cuồng mãnh xông vào kiếm triều.
Kỷ Cẩm Tú trực tiếp lao lên chín tầng trời, rút kiếm cường công.
Hai nữ kịch liệt đại chiến, đao kiếm đan vào nhau, dẫn đầu mở ra đại chiến, va chạm lên vầng sáng không gì so sánh nổi, xua tán lấy sương mù trên biển rộng.
Trong đôi mắt sâm lãnh của Thiên Đao Vương mang theo cỗ sát ý khiếp người, mặc dù là nữ tử, nhưng so với nam tử càng mạnh càng ác hơn. Trong lúc ác chiến, khí tức nàng đột nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được, dường như biến thành vỏ đao, khống chế chiến đao thẳng tiến không lùi, phốc! Chiến đao quét ngang, đi qua cắt lấy cái cổ trắng ngọc của Kỷ Cẩm Tú, chặt đứt mảng lớn tóc dài.