Thanh âm Thanh Long Vương không cao, nhưng lại truyền khắp biển trời, ngay cả tiếng sấm tiếng hải triều đều bị đè xuống, rõ rõ ràng ràng truyền vào bên tai tất cả mọi người.
Đám người các tộc các phái vừa sợ vừa giận, kẻ đứng? Ngươi là muốn cho chúng ta quỳ xuống sao? Thiên Vương Điện đáng giận, cũng dám để cho tất cả chúng ta quỳ xuống!
Bên trong này không thiếu có thế lực cấp bá chủ, há có thể quỳ xuống!
Đại chiến trên không trung vô cùng mãnh liệt, hải tộc toàn thể dốc sức liều mạng, hào quang trùng trùng điệp điệp, sát khí bành trướng, đã đến trình độ lấy mạng đổi mạng. Các chiến tướng cùng đám Thánh Võ hải tộc đều không có tinh lực đi tức giận mắng chửi Tử Viêm Tộc nữa, bọn hắn đem hết toàn lực chống cự lại thế công cuồng mãnh từ Thiên Vương Điện.
Quỷ Vũ Hầu dũng không thể đỡ, sau khi cường thế đánh tan người khổng lồ phù văn, trong lúc đó nổ bắn ra trời cao, thẳng lên lôi vân, từ cự viên biến thành cự ưng, ngang trời giận dữ hét to, từ trên trời giáng xuống, móng vuốt sắc bén lớn chừng căn phòng, lại đem người khổng lồ phù văn chộp tới không trung, trong ánh mắt rung đội của vô số người, mãnh liệt xé nát. Chiến tướng Thiên Mông tộc gặp trọng thương, máu nhuộm trời cao, chật vật rơi xuống.
Các tộc các phái hãi hùng khiếp vía, quay mắt về phía Thiên Vương Điện thế công tựa như là hủy diệt, lại nhìn tư thái xem chiến coi thường của Tử Viêm Tộc xa xa, điểm hèn mọn kiêu ngạo này của bọn hắn sụp đổ rồi, không thể không tạm thời khuất phục, cắn răng quỳ gối giữa hải triều, giương đầu nhìn chiến trường mãnh liệt trên không trung.
Tử Viêm Tộc đều lắp bắp kinh hãi, tốt thay cho một cái Thanh Long Vương, vậy mà để cho bọn hắn quỳ xuống trước mặt mọi người? Không sợ các tộc các phái sau đó tính sổ?
Thanh Long Vương cũng mặc kệ bọn hắn nghĩ cái gì, con ngươi dựng thẳng lạnh giá, rét lạnh vô tình, nhất niệm đảo qua toàn trường, tất cả người còn đứng, những người dám quật cường trừng mắt kia, bị hắn hung hăng đánh vào đáy biển, thực lực hơi yếu trực tiếp thành xương máu.
Tần Mệnh huy động cánh chim, trong chiến trường hỗn loạn đã tập trung vào Kỷ Trác Duyên.
Cự luân của Kỷ Trác Duyên bị đổ sập rồi, hắn mới từ trong thủy triều lao tới, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, hắn triệt để nổi giận, bị Thiên Vương Điện đùa nghịch rồi, bị Tử Viêm Tộc đùa nghịch rồi, bị Tần Mệnh cùng Đồng Hân đùa nghịch rồi, ta đây chính là tân lang bi kịch nhất trên đời, hắn lửa giận công tâm, sụp đổ, phát điên, máu loãng dâng lên từ yết hầu, từ trong kẽ răng chảy ra đến, cuồng loạn gào thét:
- Tần Mệnh, hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng..
Kỷ Trác Duyên căm phẫn muốn điên, ánh trăng ngập trời, chiếu rọi hải triều, chín vòng trăng tròn thế chỗ xuất hiện, ầm ầm chấn động, một khỏa tiếp theo một khỏa xoay tròn, giữa hải triều vài trăm trượng xung quanh tất cả mọi người cảm nhận được áp lực cực lớn, bị ánh trăng cuộn trào mãnh liệt đẩy lui.
Chín vòng trăng tròn treo cao trên không, liên tiếp xuất kích, như là trăng sáng chân thật, thẳng hướng Tần Mệnh.
Tiếng nổ lớn ầm ầm cùng áp bách nặng nề, để cho người sinh ra cảm giác sợ hãi.
Tần Mệnh vui mừng không sợ, từ trên cao xâm nhập chiến trường, thẳng hướng Kỷ Trác Duyên. Toàn thân hắn vàng chói, cánh chim cứng như cương thiết, nhô lên cao chấn vỗ, tuôn ra kim quang hừng hực.
Oanh!
Tần Mệnh mãnh liệt va chạm, rất mãnh liệt đánh xuyên qua một khỏa trăng tròn, trăng tròn nổ tung, sụp đổ thành ánh trăng đầy trời, hình thành vòi rồng mà mãnh liệt, tiếng phát nổ rung động lòng người, Tần Mệnh không giảm tốc độ, liên tiếp vỗ cánh, cương khí sôi trào xung quanh, ầm ầm nổ vang, hắn dễ như trở bàn tay như lướt dài qua trời cao, đánh xuyên qua chín khỏa trăng tròn, lần lượt dẫn phát tiếng nổ vang dữ dội.
Mọi người rung động, vậy mà dùng thân thể đối oanh trăng tròn?
Toàn thân Tần Mệnh bạo lên sấm sét, nháy mắt đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện tại ngoài mấy chục thước. Ngay sau đó lại là liên tiếp những tiếng sấm nổ tung, Tần Mệnh liên tiếp biến mất, lại không ngừng xuất hiện như vượt qua không gian, tốc độ càng lúc càng nhanh, rất nhiều người còn không thấy rõ ràng, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Kỷ Trác Duyên, một quyền tuôn ra, thẳng ngay đến mặt.
Kỷ Trác Duyên giống như điên dại, người mặc áo giáp ánh trăng, trong tay cầm chiến kích, tóc dài nhảy múa cuồng loạn, một kích đâm về yết hầu Tần Mệnh, chuẩn nhanh hung ác, chiến kích bộc phát ra thanh âm lôi động, bắt đầu khởi động lấy năng lượng ánh trăng tựa như là hủy diệt.
Tần Mệnh chấn vỗ cánh chim, nhanh chóng chuyển hướng, tránh đi chiến kích, một chân quét ra, đánh về phía yết hầu Kỷ Trác Duyên.
Kỷ Trác Duyên ra tay như điện, tay trái cũng bắt đầu khởi động lấy ánh trăng, ánh trăng sôi trào đậm đặc, vậy mà hội tụ thành đầu hổ gào thét, va chạm vào bàn chân của Tần Mệnh.
Oanh!
Đầu hổ nứt vỡ, ánh trăng không khống chế được, cưỡng ép đẩy lui Kỷ Trác Duyên hơn mười thước.
Tần Mệnh bay lên trời, phóng xuất ra sấm sét kịch liệt, như là mảnh lôi trì vắt ngang trời cao:
- Đồ Diệt Thương Linh!
Lôi Bằng thành hình, gáy to giữa chín tầng trời, hấp thu thành hai cái Lôi Dực Chiến Đao, giao thoa lấy bổ về phía Kỷ Trác Duyên.
Kỷ Trác Duyên vừa mới ổn định thân thể, bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt trái đen kịt, mắt phải ngọc trắng, ánh trăng xung quanh hắn đột nhiên bạo động, như là hải triều ngập trời, như biển sấm đang gào thét, thanh thế to lớn như là muốn đem mảnh không gian này đều chìm ngập, trùng kích lấy hải triều xung quanh, càng đánh bay người càng nhiều nơi.