Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1396 - Chương 1396 - Trảm Tướng

Chương 1396 - Trảm tướng
Chương 1396 - Trảm tướng

- Ầm ầm!

Trọng quyền vô địch, đánh đâu thắng đó, đánh xuyên qua ánh trăng, đụng lấy chiến kích, bộc phát ra tiếng vang lớn như núi lửa phun trào, vang vọng biển trời, dù không đến mức to lớn như chiến trường Thánh Võ, nhưng thực sự đã đem rất nhiều người chấn đến khí huyết sôi trào.

Lôi Bằng Bá Thế Quyền sụp mở chiến kích, rắn rắn chắc chắc đánh vào áo giáp ánh trăng trước người Kỷ Trác Duyên, trong một cái chớp mắt, áo giáp vỡ vụn, linh lực thuẫn tức thì bị đánh cho lúc sáng lúc tối.

Lịch sử kinh người tương tự, ban đầu ở lôi tràng Thăng Long bảng, Tần Mệnh cũng là dùng Bá Thế Quyền đánh bại bí thuật Bái Nguyệt tộc của Kỷ Trác Duyên, đánh xuyên qua áo giáp cùng linh lực thuẫn, lần kia hắn may mắn đào thoát, lúc này đây... thực lực Tần Mệnh đã đạt tới đỉnh phong, uy lực tăng vọt gấp đôi.

Răng rắc!

Kỷ Trác Duyên dường như đã nghe được tiếng xương ngực vỡ vụn, toàn thân hắn loạn chiến, da thịt ngoài thân thể chấn động trên phạm vi lớn, sau một khắc, một ngụm máu tươi phun ra, hắn khom người bay đi ra ngoài, chiến kích càng là rời khỏi tay, uy năng một quyền này quá mạnh mẽ, suýt chút nữa đều chấn vỡ trái tim của hắn, toàn thân huyết dịch không khống chế được, đau nhức kịch liệt để cho ý thức hắn đều thoáng hoảng hốt.

Tần Mệnh chụp lấy chiến kích, vỗ cánh truy kích.

Kỷ Trác Duyên cưỡng ép thanh tỉnh giữa không trung, khàn giọng gào thét, vừa muốn trọng tụ ánh trăng áo giáp, nhưng...

Phốc phốc!

Tần Mệnh nháy mắt đã tới, chiến kích đánh xuyên qua lồng ngực của hắn, xuyên ra từ phía sau lưng.

- Thiếu gia!

Các tộc nhân Bái Nguyệt tộc bi rống, kinh hồn khó định nhìn qua không trung.

Hình ảnh dường như dừng lại, Tần Mệnh cầm chiến kích trong tay, đánh xuyên qua ngực Kỷ Trác Duyên, đè nặng hắn tiến vào giữa hải triều. Kỷ Trác Duyên cong lấy thân thể, miệng mở lớn, máu tươi từ bên trong phun ra đến, áo giáp ánh trăng hoàn toàn mới đang tụ tập, mắt nhìn muốn che chở đến vị trí trái tim, nhưng... Đã chậm...

Chiến kích Kỷ Trác Duyên yêu thích nhất, đánh xuyên qua trái tim của hắn, từ phía sau lưng nứt vỡ xương cột sống, mang theo máu tươi.

- Mạng của ngươi, ta thu.

Tần Mệnh đột nhiên rút ra chiến kích, mang ra mượng lớn máu loãng, cánh chim mạnh mẽ chấn vỗ, cực tốc chuyển hướng, chém về phía cổ Kỷ Trác Duyên.

Kỷ Trác Duyên triệt để thanh tỉnh từ điên cuồng cùng không khống chế được, khôi phục lý trí, nhưng mạng của hắn cũng dừng ở đây rồi, cánh chim như là chuôi chiến đao sáng loáng, đang nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt.

Ta sắp chết phải không? Hôm nay là hôn lễ của ta a!

Phốc phốc!

Tần Mệnh nâng cánh chim nứt vỡ linh lực thuẫn Kỷ Trác Duyên, chặt đứt cái cổ, một cái đầu rời khỏi thân thể, chuyển hướng rơi xuống hải triều.

Kỷ Trác Duyên ý thức trời đất quay cuồng, nhanh chóng mơ hồ.

Ta không cam lòng, ta không thể chết được, ta còn muốn lấy Đồng Hân, ta còn muốn động phòng hoa chúc...

Trong đội ngũ các tộc các phái có rất nhiều người đã tham gia Thăng Long bảng, biết rõ ân oán ở giữa Tần Mệnh cùng Kỷ Trác Duyên, cũng được chứng kiến chém giết giữa hai người tại lôi tràng khi trước, giờ phút này ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Kỷ Trác Duyên đúng là vẫn còn không thể thoát khỏi vận mệnh bị Tần Mệnh chém giết, nhưng, Kỷ Trác Duyên là con trai độc nhất của tộc trưởng Bái Nguyệt tộc a, dùng thiên phú cùng địa vị của hắn, rất có hi vọng trở thành tộc trưởng mới tiếp quản Bái Nguyệt tộc, vậy mà Tần Mệnh thực có can đảm giết hắn? Giết một tộc trưởng hải tộc tương lai? Tần Mệnh không nghĩ đến bất cứ hậu quả gì sao? Cái đảm phách này, cái điên cuồng này, để cho trong lòng rất nhiều người phát run.

Bọn người Đồng Đại Phương Mục Ca phức tạp nhìn qua không trung, Kỷ Trác Duyên, siêu cấp thiên tài hải tộc, uy danh hiển hách, cao cao tại thượng, cứ như vậy đã bị chết ở trong tay Tần Mệnh? Tần Mệnh giống như mạnh hơn so với thời điểm tại Thăng Long bảng, hay là Kỷ Trác Duyên đánh mất lý trí, thế công mất trật tự rồi?

- Phục không?

Bà lão mắt nhìn Đồng Ngôn bên cạnh, một màn này đối với hắn trùng kích không nhỏ đi.

- Không cần vịn, đứng được.

Kỷ Trác Duyên chết trận chỉ là một góc trên chiến trường to lớn, chém giết giữa Thiên Vương Điện cùng hải tộc hừng hực khí thế, như là đàn sư tử đang chém giết đàn sói, năng lượng bạo động, máu nhuộm trời cao, không ngừng có cường giả vẫn lạc, rơi xuống hải triều, nhuộm hồng cả nước biển cuộn trào mãnh liệt.

Mặt trời mọc lên ở phương đông mới mọc chiếu sáng biển trời, mang đến ấm áp cùng ánh sáng, nhưng lại chiếu không đến chiến trường tai nạn phạm vi vạn thước.

Đám người xem cuộc vui xa xa đã bị dọa cho co quắp rồi, trước đây khó gặp chiến trường Thánh Võ, hôm nay xem như thấy thống khoái, nhưng bọn hắn chẳng những không có hưng phấn, ngược lại kinh hãi bất an. Trước kia luôn nghe nói Thiên Vương Điện kiên cường bao nhiêu mạnh mẽ bao nhiêu, cũng không có tận mắt nhìn thấy, cảm giác cũng không phải quá cường liệt, nhưng cho tới giờ khắc này, nhìn Thiên Vương Điện như là điên dại đồ sát lấy đám người Thánh Võ, cùng với chiến tướng hải tộc như thần linh trong trái tim bọn hắn kia, bọn hắn đã bị rung động thật sâu rồi.

Thiên Vương Điện là thật sự cái gì cũng đều làm được, sự kiện tại Bá Vương đảo chưa đủ nghiền ư, còn muốn tại Xích Phượng Luyện vực lần nữa trình diễn một tràng giết chóc. Nghe nói lần trước sự kiện tại Bá Vương đảo là biến cố bộc phát, Thiên Vương Điện đánh chính là rất khó khăn, nhưng hôm nay hoàn toàn là thiên về một bên áp chế, đội ngũ hải tộc tại trước mặt Thiên Vương Điện chật vật không chịu nổi, một người tiếp một người vẫn lạc lấy.

Bình Luận (0)
Comment