Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1402 - Chương 1402 - Gió Lớn Nổi Lên (1)

Chương 1402 - Gió lớn nổi lên (1)
Chương 1402 - Gió lớn nổi lên (1)

Chương 1402: Gió lớn nổi lên (1)

Tin tức vừa ra, Đồng Nhân Đảo lập tức trở thành tiêu điểm, lượng lớn tán tu cùng đội ngũ người săn giết kéo nhau tiến lên đuổi đến chỗ đó. Bọn hắn không cầu được truyền thừa gì, có thể theo trèo lên Đồng Nhân Đảo, đạt được chút ít vật bồi táng trong mộ như vậy là đủ rồi. Hơn nữa, nghìn năm trước có vô số cường giả lên đảo, khả năng cũng đã chết ở phía trên, bảo tàng lưu lại cũng sẽ vô cùng mê người.

Đồng Nhân Đảo!

Bọn người Tần Mệnh đã sớm tới, Đồng Ngôn Đồng Hân Đồng Đại vân vân..., Nguyệt Tình cùng đến rồi, nhưng Yêu Nhi bị Thanh Hải Vương giữ lại tiếp tục bế quan tu luyện, nhìn cái tư thế kia của Thanh Hải Vương, là không đem sở học suốt đời của mình đều truyền cho Yêu Nhi, là quyết không bỏ qua cho nàng. Nhất là sau khi Yêu Nhi rèn luyện hơn hai mươi ngày tại Phần Thiên các, khí hải lần nữa được mở rộng, tiềm lực càng thêm sâu sắc, chính thức đến thời kì tuyệt hảo bế quan tu luyện.

- Người của hải tộc sẽ tới hay không?

Đồng Đại lắc lắc cổ, hoạt động lấy bả vai, các đốt ngón tay cót két giòn vang.

- Ngươi thật giống như rất kích động?

Phương Mục Ca anh tuấn tiêu sái, như là một công tử văn nhã, nhưng ánh mắt sắc bén, tinh mang lập loè, để cho người ta không dám khinh thị. Hắn tại đấu tràng Thăng Long bảng đã có cảm ngộ mới, lại được sư phụ hung hăng dạy dỗ một hồi, hiện tại thành công tiến vào Địa Võ thất trọng thiên. Ở trong tộc đứung kế sau Đồng Ngôn Đồng Hân, lại là một thiên tài trước ba mươi tuổi tiến vào thất trọng thiên, chuyện này vốn nên là phấn khởi, nhưng khi nhìn Tần Mệnh, Đồng Ngôn, Đồng Hân, người ta đều đã là bát trọng thiên rồi!

- Đương nhiên phải kích động! Trước kia khuôn sáo hạn chế, hiện tại ta là thân tự do, muốn đánh ai là đánh, thất thủ giết cũng không sao.

Đồng Đại chiến ý lửa nóng, lời đám tộc lão nói đối với hắn kích thích rất lớn —— không cần hai mươi năm, các ngươi chính là tầng quyền lực trong Tử Viêm Tộc, tại niên đại Tử Viêm Tộc đối mặt kịch biến này, các ngươi cường thịnh cùng tư thái, sẽ quyết định tương lai toàn tộc.

Đồng Đại gần nhất chưa từng như hào tình vạn trượng, kích tình bành trướng, toàn thân tràn đầy nhiệt tình như vậy! Thật giống như nhân sinh đột nhiên đã có mục tiêu, còn gánh vác sứ mạng lịch sử.

Số lượng người bị khích lệ hắn cũng không ít, ngay cả Đồng Kỳ đều giống như một lần nữa sống lại, bắt đầu tự thân giám sát đám chiến thú huấn luyện, cố gắng bồi dưỡng được đấu thú càng cường đại.

Đồng Ngôn đặt hai chân trên bàn, ngồi không hề có hình tượng.

- Ngươi đem tâm đặt ở trong bụng, hải tộc nhất định sẽ đến!

- Liền xác định như vậy?

- Ta đã nói, Tử Viêm Tộc chúng ta sẽ đến, còn có thể mang theo mười bảy tấm tàn đồ qua đến. Tất cả hải tộc bất kể là vì Thanh Loan di tích cổ, hay là vì khiêu chiến chúng ta, đều qua đến.

- Ngươi nói khi nào?

- Trước khi đến.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi thật đúng là e sợ cho thiên hạ không loạn, tất cả hải tộc bên ngoài mặc dù không có chèn ép Tử Viêm Tộc, nhưng cùng lúc không có nghĩa là bọn hắn thỏa hiệp rồi, trong hai tháng này khẳng định đang tìm kiếm cơ hội, ngươi trái lại, trực tiếp đem cơ hội bày ở trước mặt người ta. Không nói trước cao tầng tất cả hải tộc, đám thiên tài thế hệ tân sinh kia, nhất định sẽ như là sói đói ngửi được mùi máu tươi nhào đầu về phía trước.

Đồng Nhân Đảo muốn náo nhiệt rồi!

Khóe miệng Đồng Ngôn câu lên cười, tà khí nghiêm nghị:

- Rất nhiều ân oán tại Thăng Long bảng không có giải quyết, Thanh Loan di tích cổ... Tiếp tục!

Tần Mệnh cười khẽ:

- Ta đoán thế hệ tân sinh tất cả hải tộc thật sự sẽ đến, tộc đàn phát động chiến tranh không dễ, thế hệ tân sinh đọ sức liền không có nhiều băn khoăn như vậy. Nói không chừng tất cả hải tộc còn có thể ủy thác nhiệm nhiệm vụ cho bọn hắn, đến áp chế uy phong Tử Viêm Tộc, tới giết ta.

- Đến đi, đến bao nhiêu đều không sợ!

Đồng Ngôn khiêu chiến Tần Mệnh tám lần, thảm bại tám lần, trong lòng đọng lấy cơn lửa giận, đang muốn tìm nơi phát tiết đây này. Hắn liếc mắt nhìn Nguyệt Tình bên cửa sổ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, khuynh quốc khuynh thành, khăn che mặt màu tím nhạt cũng không thể che hết nàng phong hoa, thời điểm cùng nàng ở chung, rõ ràng cảm giác được nàng rất bình dị gần gũi, nhưng lại chắc chắn sẽ có loại áp bách không hiểu, đó là khí tràng, khí tràng từ nội tâm cường đại đến phóng ra ngoài, như là một... Nữ Vương!

Đồng Ngôn thực sự hiếu kỳ, một Nguyệt Tình, một Yêu Nhi, cái tên Tần Mệnh này đều là từ đâu tìm ra nữ tử hiếm thấy?

- Nguyệt Tình, ta là thật sự hồ đồ, ngươi đến cùng vừa ý Tần Mệnh chỗ nào rồi? Tỷ tỷ ta đó là người há hốc mồm mù thiếu yêu, gặp Tần Mệnh, ngươi thì sao?

Mọi người im lặng, có người chán ghét tỷ hay bản thân như ngươi vậy sao?

Nguyệt Tình cười nhạt một tiếng, không có để ý tới.

Tần Mệnh dựng thẳng ngón giữa với hắn:

- Nam tử, phải trầm ổn.

- Giống ngươi?

- Đúng.

- Khó chịu?

- ....

Đồng Ngôn ôm lấy đầu, dựa ở trên ghế:

- Ai, nữ tử bây giờ đều như thế nào rồi, ta là thật nhìn không ra Tần Mệnh tốt chỗ nào, cả đám đều tranh nhau cướp gả. Hôn nhân a, chính là tòa vây thành, người ở phía ngoài muốn đi vào, người ở bên trong... sẽ rất biết chơi.

Đồng Qua thanh xuân tịnh lệ, có cỗ khí khái hào hùng:

- Đừng bực tức nữa, nhìn kìa, người của hải tộc đến rồi.

Đội ngũ Thiên Mông tộc hàng lâm Đồng Nhân Đảo, do một vị thủ lĩnh liên minh Tinh Diệu dẫn người nghênh đón, đi tới quảng trường.

Bình Luận (0)
Comment