Thời điểm bọn người Phong Tiêu Dao cùng Kỷ Hoành Dũng nói chuyện, thẳng tuốt nghẹn lấy nụ cười, tìm ai không tốt, nhất định tìm ta. Trong hai tháng này, liên minh Tinh Diệu cùng Tử Viêm Tộc đang thẳng tuốt bí mật đàm phán, hắn cũng đi qua Tử Viêm Tộc mấy lần, đều không dưới ba lượt đối mặt cùng Tần Mệnh. Hắn cường đại lại kiêu ngạo, rất ít tán thành người nào, nhưng biểu hiện của Tần Mệnh tại sự kiện Thăng Long bảng đủ để cho hắn tâm phục khẩu phục. Hắn cũng xem qua ngọc thạch bia mà Tử Viêm Tộc cung cấp, bên trên đã có biểu hiện phấn khích của Tần Mệnh, cũng có Thiên Vương Điện rung động xuất kích.
Hắn vốn cho là Tần Mệnh là người tự phụ tự ngạo, sẽ rất khó ở chung, dù sao người ưu tú sẽ khó tránh khỏi có chút ít kiêu ngạo, nhưng sau khi gặp, cái phần bình thản, lạnh nhạt, tùy ý kia của Tần Mệnh, đều khiến hắn sinh hảo cảm to lớn.
Phong Tiêu Dao đánh giá, đó là một bình thường điệu thấp hiền hoà, một khi chiến đấu liền như thú như ma, ngược lại là có chút tương tự với hắn. Cho nên, không cần nói thêm cái gì, cũng không cần trao đổi nhiều cái gì, mới quen đã thân, chỉ đơn giản như vậy.
- Trách không được hôm nay mí mắt ta cứ nhảy, thì ra có người đang tính toán chúng ta.
Đồng Đồ trong lòng còn thật có chút nghĩ mà sợ, nếu như không phải đã cùng Phong Tiêu Dao giao là bằng hữu, đêm nay việc này còn thật khó nói.
- Mí mắt nào của ngươi nhảy?
Đồng Ngôn thu hồi Nguyệt Tủy Đan.
- Có khác nhau?
- Mí mắt trái nhảy, hoa đào mở, mí mắt trái nhảy, cúc hoa nở.
Gian phòng lập tức yên tĩnh, mọi người mặt mũi tràn đầy hắc tuyến.
Đồng Hân hung hăng nhéo hông hắn một cái, đừng làm mất mặt xấu hổ.
Tần Mệnh nói:
- Ta cho rằng diệt trừ Kỷ Trác Duyên, Bái Nguyệt tộc sẽ yên tĩnh một lát, không nghĩ tới lại đi ra tên Kỷ Hoành Dũng.
- Hải tộc chính là như thế này, giết một tên, nhảy ra một tổ, giết một tổ, nhảy ra một đám, chuẩn bị sẵn sàng đi.
Đồng Ngôn cười tà ác lại lạnh giá, còn muốn bắt cóc tỷ tỷ ta? Ngươi lại còn muốn bắt cóc tỷ tỷ ta? Ta không đem ngươi phanh thây xé xác, ta liền không gọi là Đồng Ngôn.
Đồng Hân nói:
- Bái Nguyệt tộc cùng Kim Linh Tộc bên kia, ngươi làm sao bàn giao?
- Ta cái gì cũng không biết!
Phong Tiêu Dao buông tay, vẻ mặt vô tội.
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Phong Tiêu Dao đứng dậy rời khỏi:
- Các ngươi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, Tần Mệnh, sau này đụng phải nữ tử tốt, nhớ giới thiệu cho ta. Yêu cầu không cần rất cao, như Nguyệt Tình cùng Đồng Hân là tốt rồi.
- Vậy ngươi đời này nhất định tự cấp tự túc rồi.
Đồng Ngôn trêu tức.
- Cái gì là tự cấp tự túc?
Đồng Qua kỳ quái.
- Chết qua một bên.
Đồng Hân thực sự nghe không nổi nữa.
- Tỷ! Ngươi thô lỗ rồi! Trước kia bao nhiêu ôn nhu, nhẹ giọng nhỏ nhẹ, nhìn ngươi bây giờ, khẳng định bị Tần Mệnh làm hỏng.
- Ngươi a, yên tĩnh một lát đi.
- Ai, ngươi lập gia đình, trong nhà chỉ còn một mình ta, cô đơn tịch mịch a, đúng rồi, tỷ, làm cho ta cháu ngoại trai chơi chung a.
- Cái gì cháu ngoại trai?
- Ngươi nói cháu ngoại trai cái gì.
Đồng Hân lập tức nháo đến đỏ mặt, nói chuyện có thể chú ý trường hợp hay không!
- Ta nghe nói ngươi mỗi ngày ngồi chổm hổm chờ tại cửa nhà người ta, bọn hắn nào còn có tâm tình tạo người. Ha ha, đi đi thôi.
Phong Tiêu Dao xua tay, càng nói càng không hợp thói thường rồi, tranh thủ thời gian rút lui.
- Tàn đồ đã sưu tập được bao nhiêu?
Tần Mệnh hỏi.
- Hai phần ba rồi, tiếp tục chờ đi. Tuy nhiên chúng ta nhận được tin tức, có tàn đồ trong tay mấy thế lực ẩn núp, thời hạn gần sẽ đến Đồng Nhân Đảo. Ta xem chừng, có thể kiếm đủ tám chín phần, có thể tìm kiếm được Thanh Loan di tích cổ.
Kỷ Hoành Dũng cùng Thường Ngọc Lâm đợi tại vách núi trọn vẹn hai canh giờ, mắt nhìn trời đã muốn sáng, còn không có thấy Lữ Lục An trở lại. Tính toán thời gian, vừa đi một hồi, một canh giờ là đủ rồi, dù có xảy ra chút tình huống, cùng lắm lại kéo dài thêm nửa canh giờ, nhưng... Người đâu??
- Có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Thường Ngọc Lâm trong lòng bất an.
- Ngươi liền sợ Tần Mệnh như vậy?
Kỷ Hoành Dũng lườm nàng một cái, trong ấn tượng Thường Ngọc Lâm cao ngạo tự phụ, coi trời bằng vung, giống như bất cứ nam tử nào cũng đều không để vào mắt. Nhưng bây giờ nhắc tới Tần Mệnh, cứ cảm giác nàng không thả ra, không có cái chủng loại khí độ kia cái gì cũng đều nắm giữ ở trong tay như trước kia.
- Không phải sợ hắn, là cẩn thận. Chúng ta không thể sẽ xem hắn như tán tu bình thường, phải xếp vào đối thủ nguy hiểm.
- Hô!! Ta cảm giác các ngươi khuyếch đại biểu hiện của hắn tại sự kiện Thăng Long bảng, chỉ là may mắn mà thôi, là đám ngu xuẩn Tử Viêm Tộc kia mắt mù.
Kỷ Hoành Dũng hừ lạnh, bầy hổ không hòa thuận, để cho con khỉ nhảy đùa giỡn, buồn cười!!
Thường Ngọc Lâm không cùng hắn tranh cãi, ngươi lại thấy hắn không được thế nào, cũng là thân thủ của hắn làm cục đánh Bái Nguyệt tộc các ngươi chính là nửa tàn. Dựa theo suy nghĩ của Thường Ngọc Lâm, đối đãi với Tần Mệnh cần phải giơ tay chém xuống gọn gàng muốn hắn mạng, cùng hắn chơi mánh khóe, tùy thời khả năng bị hắn phản kích.
- Đến rồi!
Hai mắt Kỷ Hoành Dũng tỏa sáng, trong rừng rậm phía trước đang có người trước sáng sớm đã chạy tới.
Nhưng, khi bóng người tới gần, bọn hắn khẽ nhíu mày, tại sao lại là Phong Tiêu Dao?