Ba tôn nhân ảnh bỗng nhiên ngừng hoạt động, dần dần nhàn nhạt, biến mất vô ảnh, nhiều tiếng thở dài, lúc ẩn lúc hiện trống rỗng, như thật như ảo vang vọng tại bên tai mỗi người.
Một hồi báo thù, vượt qua nghìn năm, suy yếu... Vô lực... Cuối cùng thành công dã tràng.
Hải đồ sụp đổ, đã mất đi ánh sáng chói lọi, không có kỳ cảnh biển rộng, phá thành mảnh nhỏ từ trên cao bay xuống, lần lượt từng mảnh tàn đồ ảm đạm không ánh sáng, khô héo già nua.
Hải đồ không còn nữa, nhưng Thanh Loan di tích cổ lại chân thật mà xuất hiện tại trước mắt, cứ nhiw vậy lặng yên mà lơ lửng ở phương xa, không có có thanh thế lớn đến cỡ nào, cũng không có biến cố quái dị gì, nhưng lại mang đến cho tất cả mọi người loại cảm giác áp bách kinh khủng.
Mấy vạn người cùng vô số Linh Yêu đều đang ngóng nhìn lấy Thanh Loan di tích cổ như quần đảo, không có ai đi về phía trước, đặc biệt yên tĩnh.
Tất cả Thánh Võ đều bảo trì lý trí, không có hành động thiếu suy nghĩ. Bọn hắn khát vọng đạt được Linh Bảo bên trong Thanh Loan di tích cổ, nhưng lại càng yêu quý tánh mạng của mình.
Lần thảm án nghìn năm trước kia đến bây giờ đều lưu truyền rộng rãi, người đi vào, một kẻ đều không có đi ra, lại nhìn ba tôn nhân ảnh vượt qua nghìn năm báo thù, chấp niệm điên cuồng, có thể tưởng tượng đến bọn hắn ngay lúc đó tuyệt vọng. Ngay cả Hoàng Tuyền tông chủ đều bị khốn ở bên trong rồi, chúng ta đi vào sẽ là kết cục gì?
Bọn hắn tiến vào Thánh Cảnh không dễ dàng, ai cũng muốn luôn cố gắng cho giỏi hơn, cũng không muốn sẽ chết mất đơn giản.
Tuy nhiên, tại thời điểm đám Thánh Võ yên lặng suy nghĩ, bên dưới đám người Thánh Võ lại bắt đầu rục rịch, đối với tất cả võ giả mà nói, tiến vào Thánh Võ là truy cầu cả đời, như là đoàn hỏa diễm rào rạt, lúc nào cũng đang bùng cháy. Tiến vào Thánh Võ không chỉ có là truy cầu võ đạo, càng đại biểu cho địa vị vô thượng, vô số bảo tàng. Nhưng một bước này rảo bước lên có biết bao khó khăn, nhất định phải có đại cơ duyên, đến cơ duyên lớn nhỏ, trực tiếp quyết định thành tựu tương lai sau khi tiến vào Thánh Võ.
Sau khi dài đến nửa canh giờ yên tĩnh, rốt cuộc cũng có người nổi lên dũng khí đi thuyền về phía trước, tới gần Thanh Loan di tích cổ. Có người dẫn đầu, liền có người đi theo, càng ngày càng nhiều người hành động, cũng giúp đỡ càng nhiều người hạ quyết tâm.
Khi nhóm người thứ nhất biến mất trong sương mù, không có phát sinh vấn đề, ít nhất không có nghe được tiếng kêu thảm thiết gì, người phía sau đều nổi lên dũng khí, một đám tiếp theo một đám phóng tới Thanh Loan di tích cổ. Đến cuối cùng, nghìn thuyền cạnh tranh, tốc độ cao nhất vượt biển, bốn phương tám hướng xông vào sương mù.
Bọn người Tần Mệnh đi thuyền tới gần Thanh Loan di tích cổ, cách không lướt vào sương mù màu xanh, phát hiện không có gì dị thường, lúc này mới yên tâm xông vào.
Xa xa, đội ngũ hải tộc chú ý tới sau khi bọn người Tần Mệnh tiến vào, cũng liên tiếp hành động, xâm nhập Thanh Loan di tích cổ.
- Mọi người cẩn thận, cảnh giác xung quanh.
- Tận lực ngừng thở, đừng hít vào sương mù.
- Mỗi người phòng ngự một phương hướng, đề phòng hải tộc đánh lén.
- Gặp phải tập kích, lập tức hoàn thủ, không chút lưu tình.
Bọn người Tần Mệnh nhắc nhở lẫn nhau, nhất là phải cảnh giác hải tộc.
Hiện tại tiến vào Thanh Loan di tích cổ, ai cũng sẽ không lại khắc chế, có oán báo oán có thù báo thù, mặc kệ âm mưu hay là dương mưu, ai còn sống rời khỏi người đó là người thắng.
Sương mù màu xanh nồng hậu dày đặc, tầm nhìn gần như không đạt đến nửa trượng, không chỉ tầm mắt bị hạn chế, ngay cả thần thức đều khuếch trương không ra, như là lâm vào vũng bùn nào đó, hơn nữa xung quanh vô cùng yên tĩnh, càng là tiến vào bên trong càng là yên tĩnh, ngay cả thanh âm của sóng biển đều nghe không được rồi.
- Nơi này không đúng...
Tần Mệnh vừa muốn quay đầu, ngạc nhiên phát hiện Bạch Hổ bên cạnh không còn, Nguyệt Tình theo sát ở bên cạnh cũng không thấy:
- Ai còn! Trả lời ta một tiếng!
Thân tàu yên tĩnh trôi về phía trước, nhưng trên thuyền thật giống như đã không có người nào nữa, ngay cả chút động tĩnh đều không có.
Thân tàu đột nhiên nổ tung tóe, như là đâm tới trên đá ngầm, hoặc như là bị cái gì đó mãnh liệt tập kích, một hồi dữ dội đong đưa cấp bách, trong chốc lát chia năm xẻ bảy.
Tần Mệnh mở rộng đôi cánh chim, bay lên trời, cảnh giác lấy xung quanh, nhưng để cho hắn kỳ quái chính là, thân tàu mặc dù nổ tung rồi, nhưng thanh âm cũng không lớn, giống như sương mù dày đặc ngay cả thanh âm đều có thể hấp thu. Đám người Đồng Hân Đồng Ngôn cũng cũng không trông thấy đâu nữa, không có nghe được động tĩnh gì, càng không có thấy bóng người nào.
Tần Mệnh chấn mở lôi triều, ý đồ hấp dẫn lực chú ý những người khác, nhưng lôi triều sau khi xâm nhập sương mù cũng nhanh chóng suy yếu, xuyên không ra năm thước liền hoàn toàn biến mất.
- Tiểu Tổ! Giúp ta điều tra những người khác ở đâu.
Tần Mệnh lấy Tiểu Quy từ cổ áo ra, phóng tới trên vai.
Tiểu Quy lung lay đầu ra đến, đánh giá sương mù xung quanh, vẻ mặt mờ mịt, cái gì cũng đều dò xét không đến, ngay cả khí tức Bạch Hổ quen thuộc cũng không có.
Tần Mệnh trôi nổi giữa không trung một lát, đi lòng vòng khắp nơi, hy vọng có thể đụng phải mấy người, nhưng hắn thất vọng rồi, trong phạm vi trăm trượng chuyển lại chuyển, ngay cả cái bóng người đều không có đụng phải, càng làm cho hắn cảnh giác chính là, thậm chí ngay cả cảm giác phương hướng cũng không có, dường như hãm sâu sương vào vực sâu dày đặc, trong tầm mắt hoàn toàn là sương mù màu xanh.
- Đi phía trước!
Tiểu Tổ nhắc nhở Tần Mệnh, mặc dù là gần như vậy, nhưng thanh âm lọt vào trong lỗ tai Tần Mệnh vẫn là rất nhỏ như là ruồi muỗi.
Tiểu Tổ cũng có hứng thú đối với Thanh Loan di tích cổ, trong đây có thể chôn lấy một vị ‘Yêu Tôn’, không biết cùng ‘Yêu Tôn’ thời đại vạn năm trước kia có cái gì khác nhau, nhưng đã dám xưng ‘Tôn’, tuyệt đối sẽ không đơn giản.