Ánh mắt Thường Ngọc Lâm đột nhiên lạnh, giơ tay chém xuống, chém về phần gáy Đồng Qua, quá đột nhiên, hoàn toàn không có cho Tần Mệnh bất cứ cơ hội phản ứng gì, phốc phốc, đao thế nặng nề, ánh đao rét lạnh, Đồng Qua cũng không hề chuẩn bị, trong chốc lát đầu thân khác biệt, thê mỹ phun ra máu tươi rất xa.
Đầu Đồng Qua bành một cái rơi trên mặt đất, lăn ra nửa trượng, mặt hướng trời xa, đang hướng về Tần Mệnh, nàng có chút há mồm, nhưng thần thái trong ánh mắt lại nhanh chóng tan rã.
Tần Mệnh như bị sét đánh, sinh sinh cứng tại nguyên chỗ.
Giết rồi? Nàng làm sao... bị giết rồi!
Tần Mệnh tuyệt đối không nghĩ tới Thường Ngọc Lâm nói giết liền giết, ngay cả cơ hội nói điều kiện đều không cho.
Tiểu Tổ đều hơi sững sờ, tiện nhân, đủ ngoan độc a! Khó được nó muốn giúp một bận, lại bị Thường Ngọc Lâm làm cho trở tay không kịp.
- Đối với các ngươi phải bắt một tên giết một tên, điều kiện? Không có nói chuyện! Ta cũng không phải là Kỷ Hoành Dũng!
Thường Ngọc Lâm vung Kim Đao lên, bên trên máu tươi vung ra trên mặt đất dấu vết thật dài. Nàng biết rõ Tần Mệnh khôn khéo giảo hoạt, cho nên... Tuyệt đối không cho cơ hội, bắt một tên làm cho chết một tên, bắt hai tên giết chết một đôi, nàng không phải đến tìm kiếm mật bảo, nàng chính là đến rửa nhục báo thù.
Ý thức Tần Mệnh một hồi hoảng hốt, ngực mãnh liệt mà tuôn ra cỗ căm phẫn, gần như muốn nhen nhóm thân thể của hắn, hàm răng hắn run rẩy, hơi lạnh thấu xương tung bay tại giữa môi răng :
- Thường Ngọc Lâm... Thường Ngọc Lâm...
- Tần Mệnh, nơi này là Thanh Loan di tích cổ, trò hay... Bắt đầu rồi...
Thường Vô Hối đột nhiên phất tay, hơn mười người Kim Linh tộc toàn thể hành động, bọn hắn chặt đứt xiềng xích trên người, như là mũi tên, thẳng hướng Tần Mệnh. Bọn hắn đằng đằng sát khí, khóe miệng nhe răng cười, Tần Mệnh, chạy đi, trốn đi, trò chơi đuổi bắt bây giờ bắt đầu rồi.
- Tiểu tử, lý trí, ngươi không phải đối thủ của bọn họ.
Tiểu Tổ nhắc nhở Tần Mệnh, kẻ địch khí thế to lớn, số lượng nhiều, thực lực mạnh, trước lui đi.
Tần Mệnh bị đè nén trong chốc lát, đáy mắt bỗng nhiên đen kịt, một cỗ sát khí ngập trời phá thể đến hiện, hắc khí như sóng, phấp phới trời cao, hắn ngửa mặt lên trời giận dữ hét to, tiếng như dã thú gầm rú, nhưng lại khàn giọng hùng hồn, như là ác ma gào thét.
- Thường Ngọc Lâm... Hôm nay không giết ngươi, ta thề không làm người!
Thường Ngọc Lâm thấy Tần Mệnh chẳng những không trốn đi, ngược lại còn giết trở về, trong lòng vui vẻ, chính ngươi chịu chết, không trách chúng ta được.
- Thường Vô Hối, ngăn hắn lại! Tất cả mọi người tản ra, dùng võ pháp tiến công quấy rối cự ly xa. Hôm nay... Chúng ta hái xuống đầu của Bất Tử Vương hắn.
Hơn mười vị cường giả Kim Linh tộc cười ha hả phân tán, lao nhanh về phía trước, toàn thân bọn hắn vàng chói, năng lượng màu vàng hội tụ thành sương mù như cát bụi, vây quanh bọn hắn dữ dội xoay tròn, cùng với thanh âm kim loại loong coong minh, từng đạo võ pháp hội tụ tại lòng bàn tay, vận sức chờ phát động, khí tức ngút trời, tập trung vào Tần Mệnh.
- Tần Mệnh, đừng trách ta khi dễ ngươi, là chính ngươi muốn chết.
Thường Vô Hối tóc dài phần phật, gào thét như sét, sóng âm cuồn cuộn, giống như là thực chất cuộn sạch trời đất, chấn đến đá vụn dưới chân loạn chiến, núi rừng tuôn rơi, lá cây tung bay.
Hai mắt Tần Mệnh đen kịt, toàn thân cuồn cuộn sát khí, nhiều năm qua đã rất ít căm phẫn, oán hận như vậy, hắn đoán nhầm Thường Ngọc Lâm, trơ mắt nhìn Đồng Qua chết ở trước mặt. Hắn mặc dù cùng Đồng Qua không có bao nhiêu trao đổi, nhưng dù sao đó cũng là tộc nhân của Tử Viêm tộc, là muội muội của Đồng Hân, mà hắn lại là con rể của Tử Viêm tộc.
Bọn hắn xem như nửa thân nhân.
Toàn thân Tần Mệnh sôi trào hắc khí, cuồn cuộn ở trên không, như là mảnh mây đen bao phủ núi rừng, mang xuống mảng lớn bóng đen.
A? Sát khí quá mạnh mẽ!
Nụ cười trên mặt Thường Vô Hối từ từ thu liễm, ngưng mắt nhìn lấy hắc khí đầy trời, cho hắn cảm giác vô cùng không tốt, chỗ đó như là có ngàn vạn hắc châm, toàn bộ nhắm ngay vào hắn, tập trung vào hắn.
- Thường Vô Hối, không được chủ quan, võ pháp của Tần Mệnh rất cổ quái.
Thường Ngọc Lâm lớn tiếng nhắc nhở Thường Vô Hối, từ lúc Tần Mệnh quyết đấu với Kỷ Trác Duyên, đám thiên tài hải tộc đã được chứng kiến hắn cổ quái, các loại võ pháp, năng lượng khác nhau, tầng tầng lớp lớp.
- Quản hắn cổ quái cái khỉ gió gì, Địa Võ đỉnh phong ta còn có thể bại té ngã ở trước mặt hắn?
Kim quang quanh thân Thường Vô Hối tăng vọt, tiếng nổ lớn ầm ầm, kim quang nổi thành sóng lớn cuộn sạch trời cao, như là thủy triều màu vàng lộ ra áp lực kinh người.
Diệt Thế Thiên Long Đao!
Kim quang lao nhanh, cường thế hội tụ, một đầu Hoàng Kim Cự Long bỗng nhiên thành hình, rộng hơn trăm thước, oai hùng thần tuấn, rung động lòng người, như là có được long uy chân thật, kinh hãi lấy vô số Linh Yêu giữa rừng núi.
Rồng vàng thành hình, âm thanh rít gào chấn động rừng núi sông ngòi, sóng âm to lớn nổ vang trời xanh, ngay cả sương mù màu xanh xa xa đều bị ảnh hưởng đến.
Sát chiêu mạnh nhất, một chiêu chế địch, miễn cho ra ngoài ý muốn.
Tần Mệnh hoàn toàn không để ý tới, hắn mở ra hai tay, trái phải lập tức, hai cơn gió lốc màu đen tại lòng bàn tay theo thứ tự thành hình, sâu bên trong cơn lốc có một thanh Tu La đao đang thai nghén. Trong chốc lát, sát khí lạnh lùng bay thẳng trời cao, hắc khí xung quanh quay cuồng dữ dội, lộ ra sát khí lạnh giá không gì sánh kịp.
- Trảm!!
Thường Vô Hối cười lạnh, ngửa mặt lên trời giận dữ hét to, Kim Long lao lên cao quay quanh, xoáy lên vô số kim quang, hấp thu thành trường đao trăm thước. Kim Long lượn quanh đao thể, Kim Đao chói lọi thế gian, xua tán hắc khí đầy trời, cách vài trăm trượng chém về phía Tần Mệnh, uy thế một đao, non sông biến sắc, vô số gió lớn tại giữa rừng núi bỗng nhiên thành hình, tàn sát bừa bãi rừng rậm, tung bay lấy đá lớn.