- Đi thôi, không có gì đẹp mắt nữa rồi, hải tộc không có khả năng đơn giản hiện thân lại để cho ngươi tập trung.
Tiểu Tổ hà hơi, nhắc nhở Tần Mệnh.
Tần Mệnh đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên chú ý tới thân ảnh quen thuộc.
Một thiếu niên tuấn tú, áo trắng bồng bềnh, phong thái phi phàm, cưỡi đầu Thanh Ngưu, nhàn nhã đi qua trong rừng cây bên cạnh, hắn ngắm nhìn vách núi, đứng lại một chút, lại mỉm cười lắc đầu, cưỡi Thanh Ngưu rời khỏi.
Hắn kinh hồng thoáng nhìn như xẹt qua khóe mắt Tần Mệnh, đợi thời điểm Tần Mệnh lại nhìn, đã không còn bóng người.
Đó là...
Trong đầu Tần Mệnh bỗng nhiên tỏa ra cái tên quen thuộc —— Bạch Tiểu Thuần!
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Tần Mệnh tiếp theo vung ra suy nghĩ, không thể nào là Bạch Tiểu Thuần, tại sao hắn lại ở chỗ này.
Từ giữa trưa ngày hôm qua cho tới hôm nay, người đối mặt với tâm trí lạc lối trong sương mù màu xanh lục tục ngo ngoe vọt ra, có người dùng mấy canh giờ, có người dùng một ngày một đêm, suýt chút nữa đã bị dằn vặt điên rồi. Bọn hắn từ các phương hướng khác nhau xông ra sương mù, phân tán đến trong rừng rậm cổ xưa nguyên thủy. Mấy vạn người dũng mãnh tràn vào, lượng lớn mãnh thú hung hãn xâm nhập, cùng đám mãnh thú ‘Dân bản địa’ nơi này phát sinh xung đột kịch liệt, nhất là các hung thú như Thiên Yêu Tham Lang, bắt đầu chinh phục mãnh thú nơi này, ý đồ từ chỗ đó tìm kiếm manh mối.
Nhưng ai cũng không cho là mình sẽ lập tức tìm đến Thanh Loan di tích cổ, dù sao nghìn năm trước tập thể vạn người thám hiểm đều không có thu hoạch, Thanh Loan di tích cổ nhất định là giấu ở chút nơi.
Tại thời điểm cả hòn đảo đều lâm vào rung chuyển hỗn loạn, Tần Mệnh tìm kiếm đội ngũ hải tộc không có kết quả, cũng bắt đầu tìm kiếm núi rừng, điều tra bảo tàng.
- Tần công tử, ngươi đường đường là Bất Tử Vương, không cần thiết theo những tiểu nhân vật chúng ta đây giật đồ a?
- Tòa sơn cốc này là chúng ta phát hiện ra trước, nếu ngài không nghẹn ra đi dạo?
- Tần công tử của ta a, chúng ta xa không oán gần không thù, hòa bình được không?
Một tòa linh khí mờ mịt trước ngọn núi thấp, một đám kẻ săn giết như lâm đại địch cảnh giác lấy Tần Mệnh từ trong rừng cây bên cạnh đi tới. Bọn hắn thật vất vả mới phát hiện chỗ thần kỳ, vừa muốn động thủ ‘Hưởng dụng’, ngoài ý muốn phát hiện Tần Mệnh như tên sát tinh, hơn ba mươi người lập tức khẩn trương cao độ, đầu lĩnh đều cười theo lấy lòng.
Tần Mệnh đứng tại bên ngoài hai mươi bước, nhìn lên núi nhỏ phía trước, linh vụ tràn ngập, vờn quanh lấy thân núi thấp bé, núi nhỏ cao chưa đủ trăm trượng, thân núi rộng tối đa ba trăm thước, khách quan còn có mấy cái động vài trăm trượng kế bên, ngọn núi khổng lồ nguy nga mấy ngàn thước, nó càng giống như là một cái gò núi, không chút nào thu hút. Nhưng đúng là núi nhỏ thoạt nhìn bình thường như vậy, lại dài khắp các loại linh thảo, linh quả, một gốc cây cũng treo đầy xuyến xuyến linh quả, quả thực như là mảnh Dược Viên. Nồng đậm linh khí đều ngưng kết thành sương mù, quanh quẩn lấy thân núi.
Trận trận mùi thuốc trôi giạt tại giữa rừng núi, thấm vào ruột gan, truyền ra rất xa rất xa.
Xung quanh núi nhỏ một mảnh bừa bộn, máu tươi thi hài đầy đất, có Linh Yêu cũng có nhân loại, là trên trăm kẻ săn giết tập thể vây công nơi này, sau khi trả giá lớn hơn sáu mươi người thê thảm đau đớn, tốt xấu gì cũng dọn dẹp đám Linh Yêu thủ hộ nơi này.
- Có thứ tốt.
Tiểu Quy ghé vào trên bả vai Tần Mệnh, híp mắt đánh giá núi nhỏ, là nó đưa Tần Mệnh đến nơi đây, nó cảm giác được một mùi thơm vô cùng kỳ diệu, nhưng không phải những linh quả mặt ngoài thân núi này phát ra.
- Ta liền đi ngang qua, tùy tiện nhìn.
Tần Mệnh lui về phía sau mấy bước.
Liền nhìn? Ai mà tin a!
Hơn ba mươi người bọn hắn cảnh giác Tần Mệnh như lâm đại địch, vì toà bảo sơn này, bọn hắn suýt chút nữa toàn quân bị diệt, mỗi một khỏa linh thảo, mỗi một gốc bảo thụ phía trên, đều là bọn hắn dùng máu đổi lại.
- Tần công tử, nếu không ngươi... Lại lui mấy bước?
- Các ngươi tùy tiện hái, tùy tiện cầm, ta chỉ nhìn, cam đoan không đoạt.
Tần Mệnh thối lui đến một gốc cây già bên cạnh, ra hiệu bọn hắn tùy ý.
Bọn hắn trao đổi lấy ánh mắt, bị tên sát tinh như thế nhìn chằm chằm, trong lòng luôn cảm thấy không an tâm. Hắn sẽ không phải là chờ chúng ta hái xong, lại tận diệt đi, đỡ mất công chính hắn phải hái.
Một vị thủ lĩnh cắn răng một cái:
- Tần công tử, ngươi có thể tùy ý chọn chút thấy vừa mắt, coi như chúng ta hiếu kính ngươi.
Coi như hao tài tiêu tai, bọn hắn thương thế nghiêm trọng, thực sự không muốn cùng Tần Mệnh trở mặt. Cái tên điên này ngay cả đội ngũ Kim Linh tộc đều suýt chút nữa đều diệt, còn có cái gì không dám làm, lại có cái gì không thể làm.
Tần Mệnh cười khổ, ta cứ dọa người như vậy sao?
- Các ngươi cứ việc yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đoạt một gốc linh thảo của các ngươi.
Không đoạt một gốc, đoạt cả núi? Bọn hắn không những không có buông lỏng, ngược lại càng khẩn trương hơn. Tần Mệnh càng hào phóng, bọn hắn càng hãi đến hoảng.
- Nhanh lên đi, nơi này động tĩnh huyên náo rất lớn, chẳng mấy chốc sẽ dẫn tới càng nhiều người, đừng đến lúc đó tiện nghi người khác.
Tần Mệnh nhắc nhở bọn hắn.
- Tần công tử, ngươi đường đường là Bất Tử Vương Thiên Vương Điện, con rể tộc trưởng Tử Viêm tộc, chắc chắn sẽ không để ý điểm ấy linh quả linh thảo, chúng ta tin ngươi.
Mấy vị thủ lĩnh ôm quyền hành lễ, cố ý nói cho Tần Mệnh nghe.
Tần Mệnh khoát khoát tay, nhanh nhanh nhanh.