Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1435 - Chương 1435 - Lạt Thủ (1)

Chương 1435 - Lạt thủ (1)
Chương 1435 - Lạt thủ (1)

Ai dám? Liền hỏi ai dám! Mười ngày nửa tháng còn không phải chết trên giường!

- Ta sợ bị các ngươi nhìn không có.

Tần Mệnh cười khẽ, không nhúc nhích chút nào.

- Tần công tử thật biết nói đùa.

Cơ Dao Hoa khanh khách cười khẽ, nhánh hoa run rẩy, trước ngực nở nang tạo nên độ cong mỹ diệu, làm cho hơn ba mươi người kia nhìn đến miệng đắng lưỡi khô. Nhưng trong chốc lát, nàng vừa thu lại nụ cười mỹ diệu, hỏi về phía hơn ba mươi người kia :

- Tần công tử cầm bảo bối gì?

Một tên thủ lĩnh cơ hồ thốt ra:

- Hắn từ trong núi đá đào ra tôn ngọc đỉnh kia, bên trong có trái tim, trái tim to lớn, còn đang nhảy lên.

A?

Trong lòng Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết khẽ nhúc nhích, nhìn dáng vẻ ngọc đỉnh, xung quanh còn ‘Dài’ lấy rất nhiều tảng đá, giống như là mai táng thời gian rất lâu, lại nhìn thanh khí bừng bừng, mùi thuốc nồng nặc, bên trong lại là trái tim? Trái tim gì có thể trải qua ngàn năm mà sức sống vẫn như cũ, là ai mai táng nó? Chẳng lẽ... có quan hệ cùng Thanh Loan di tích cổ? Hay là khác bí mật!

Các nàng động tâm, đáy mắt lưu quang tươi đẹp, nụ cười càng ngọt ngào, càng chọc người.

- Chúc mừng Tần công tử, mừng đến trọng bảo.

- Nếu như không có việc gì, ta đi trước.

Tần Mệnh thu lấy ngọc đỉnh, chuyển tiến không gian giới chỉ, không muốn dây dưa cùng hai nữ tử yêu mị lại nguy hiểm này.

- Chờ một chút!

Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết tách ra, eo thon mềm mại đong đưa, giống như rắn, đường cong ưu mỹ, một trước một sau ngăn cản Tần Mệnh.

- Hai vị cô nương còn có cái gì phân phó?

Tần Mệnh nhìn người này, nhìn lại người kia, trong lòng cười lạnh.

Làm gì, cứng rắn đoạt?

Đám đám kẻ săn giết kia quả quyết lui về phía sau, nhìn điệu bộ này là muốn khai chiến a! Cơ Dao Tuyết cùng Cơ Dao Hoa lá gan thật to lớn, vậy mà lại muốn ra tay với tên sát tinh này. Tuy nhiên, hai người bọn họ đã Địa Võ cửu trọng thiên, tuổi tác tu luyện so với Tần Mệnh lớn hơn nhiều, nếu thật sự đánh nhau, Tần Mệnh tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt từ trên tay các nàng.

- Tần công tử gãy sát chúng ta, chúng ta nào dám phân phó Bất Tử Vương điện hạ ngươi. Vật vô chủ, người có duyên có được, đây là thiên kinh địa nghĩa, tuy nhiên nha, đạt được là một chuyện, có thể giữ vững được hay không lại là một chuyện. Ngươi bây giờ gây thù hằn tứ phía, không chỉ có yêu tộc đang có ý đồ xấu với ngươi, hải tộc càng sẽ phát điên truy sát ngươi, tự thân ngươi cũng khó khăn bảo đảm, có lòng tin giữ được trái tim kia?

Cơ Dao Tuyết cùng Cơ Dao Hoa gót sen uyển chuyển, chậm rãi rục rịch vòng quanh Tần Mệnh, tư thái vô cùng ưu mỹ, cảnh đẹp ý vui.

Hài cốt cơ bắp phía sau lưng Tần Mệnh vi diệu ngọ nguậy, cánh chim tùy thời chuẩn bị triển khai:

- Ý kia của các ngươi là, hay vì ta chịu chết, không bằng hiến cho hai vị cô nương xinh đẹp?

- Khanh khách, Tần công tử thật biết chê cười, chúng ta nào dám có ý đồ với ngươi.

- Vậy ý của các ngươi là...

- Chúng ta giúp ngươi a.

- Giúp thế nào?

Cơ Dao Hoa cười nhẹ nhàng, nửa lộ tay trắng hết sức thủy nộn, hiện ra địa quang trạch mê người, lộ ra được khí tức khiến người mê người. Nàng khẽ lắc tay trắng, chỉ hướng kia hơn ba mươi người:

- Bọn hắn vừa đi, tin tức khẳng định để lộ, nói không chừng sẽ có bao nhiêu người đến vây quét ngươi. Chính ngươi giữ không được bảo bối kia, nhưng có hổ trợ của chúng ta, ngươi có thể an tâm luyện hóa.

Đám kẻ săn giết lần nữa lui lại, một mặt cảnh giác, hai yêu nữ này muốn làm gì? Giết toàn bộ chúng ta?

- Nói có chút đạo lý, nhưng ngươi và ta không quen không biết, ta nên lấy cái gì cám ơn các ngươi? Nếu như các ngươi giúp ta, có thể sẽ phải đứng tại mặt đối lập với hải tộc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

- Tần công tử thật sự là người thông minh, chúng ta dâng lên đại phong hiểm như thế, đương nhiên muốn chút hồi báo.

- Rửa tai lắng nghe.

- Cùng hưởng!

- Không rõ.

Tần Mệnh mỉm cười.

- Tần công tử lúc này lại hồ đồ rồi? Không ngại ta lại nói rõ chút, ba người chúng ta cùng hưởng trái tim kia, như thế nào?

Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết đồng thời dừng lại, một trái một phải, khóa chặt Tần Mệnh, bầu không khí nhìn như hòa hợp tại lúc này trở nên khẩn trương lên. Tay phải của các nàng đều vác tại sau lưng, ngón cái nhẹ vỗ về không gian giới chỉ, tùy thời triệu hoán bảo khí bên trong.

Trong lòng các nàng kỳ thật rất kỳ quái, xưa nay nam tử khác nhìn thấy các nàng đều một bộ dáng tham luyến đê tiện, hận không thể nuốt sống, cái tên Tần Mệnh này... Mắt mù sao?! Ngoại trừ lúc gặp mặt đáy mắt có một vệt kinh diễm, về sau liền hoàn toàn bất vi sở động, giống như trông coi không phải hai nữ tử nũng nịu.

- Trái tim liền chỉ có một, không có phân.

- Tần công tử không muốn kết giao hai bằng hữu chúng ta đây chứ?

Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết tiếu dung vũ mị, nhìn như tùy ý đứng ở nơi đó, đường cong lả lướt, thướt tha động lòng người, nhưng linh lực toàn thân đã phun trào trong cơ thể, trong hai tròng mắt sáng tỏ mê người lại hiện ra hai đạo lãnh mang.

- Bằng hữu? Ha ha, ta thấy chúng ta là không duyên cũng chẳng phận rồi, có lẽ... Kiếp sau đi.

Nụ cười tươi trên mặt Tần Mệnh không giảm.

- Tần công tử thật không nguyện ý cho chúng ta một chút cơ hội sao?

Con ngươi Cơ Dao Hoa như gợn nước đang lưu chuyển, lộ ra sạch sẽ động lòng người.

- Tần công tử chẳng lẽ đã quên ngươi có một huynh đệ ở Địa Hoàng đảo chúng ta, chúng ta có thể xem hắn là người trong nhà mà bồi dưỡng.

Bình Luận (0)
Comment