Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1447 - Chương 1447 - Cây Quấn Đá (1)

Chương 1447 - Cây quấn đá (1)
Chương 1447 - Cây quấn đá (1)

Là cái gì đang triệu hoán bọn sinh vật không chết này sao? Chẳng lẽ bên trong có càng nhiều thứ đáng sợ hơn khô lâu? Chúng đến cùng làm sao hình thành, lại là đang thủ hộ cái gì.

Đủ loại nghi vấn, có cảm giác âm u hỗn hợp, xoay quanh trong đầu mỗi người.

- Đông... Đông... Đông...

Tiếng bước chân nặng nề lần nữa truyền đến, vang vọng không dứt trong sơn động.

- Muốn đi ra!

Trái tim tất cả mọi người đầu đang xiết chặt, rất nhiều người nhịn không được liên tục lui đi, hô hấp đều trở nên gấp rút, thẳng tắp dán mắt vào sơn động tối đen như mực.

Tiếng bước chân nặng nề từ thật sâu trong động kéo dài đến cửa động, tại lúc tất cả mọi người sợ hãi căng thẳng nhìn soi mói, một bóng đen uy mãnh từng bước một đi ra, mỗi một bước đều nặng nề dị thường, giống như là muốn hãm sâu vào trong nham thạch, nó như là cự nhân vạn tấn đang di chuyển, phát ra tiếng chấn động nặng nề.

- Đi ra... Đi ra...

Đám người rối loạn.

Một quái vật hình người cao hai trượng, toàn thân quấn quanh lấy cát đen dày đặc, che ở từng vị trí, chỉ có cặp mắt kia lộ ở bên ngoài, lạnh giá đen kịt, hắn hùng tráng đến khoa trương, lượng lớn cát đen như là sương đen bồng bềnh vây quanh hắn, lộ ra cảm giác áp bách nặng nề.

Đây là cái thứ gì? Cũng là vật bất tử sao?

Ngay cả Vũ Văn Uyên đều cảm giác bất an sâu sắc, lần nữa mang theo hai vị tộc nhân lui về sau, kéo ra khoảng cách an toàn.

Quái vật cát đen liếc mắt bóng người trong rừng núi tối tăm phía trước, không để ý đến, đi thẳng về rừng cây bên cạnh. Cát đen toàn thân hắn đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, cuồn cuộn lao nhanh, như là sóng dữ mãnh liệt tấn công về phía trước, lúc mọi người đang kỳ quái, bên trong cát đen vậy mà xuất hiện một bộ khung xương khổng lồ, từ đầu tới đuôi, dài hơn mười thước, răng nanh sắt nhọn, đầu lâu dữ tợn, còn có xương đuôi thật dài, chợt nhìn như là đầu Địa Long, xương cột sống phía sau lưng dài khắp các loại gai xương, từng cây ngược lại, như là trường mâu.

Nó mặc dù là khung xương, nhưng lại tràn ngập hung huy đáng sợ, như là hung thú chân thật, đạp lên mặt đất.

Quái vật cát đen bay lên trời, vậy mà ngồi xuống bên trên khung xương Địa Long, trong hốc mắt cực lớn của Địa Long dâng lên vài tia u quang, yêu dị đến khủng bố, làm cho người ta sợ hãi. Quái vật cát đen vung tay lên, cát đen cuồn cuộn, trước trước sau sau rơi vãi ra hơn mười khô lâu hình người, vây quanh khung xương Địa Long.

Một màn này để cho vô số người mở to hai mắt mà nhìn, lại toàn thân rét run, đây rốt cuộc là quái vật gì? Phất tay, vung ra mảng lớn vật bất tử, còn có khung xương Địa Long là tọa kỵ?

Rất nhiều kẻ săn giết tự xưng là trải qua nhiều tầm mắt rộng, nhưng giờ phút này vẫn là bị rung động thật sâu.

Vũ Văn Uyên dùng sức nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt ngưng trọng dị thường, cũng không dám kích phát võ pháp, càng không dám phóng thích phù văn, hắn vừa cảnh giác vừa khẩn trương, gắt gao dán mắt vào quái vật cát đen kia, đánh giá cát đen kỳ diệu cùng khung xương ảm đạm kia. Quái vật cát đen lại không để ý tới bọn hắn, giống như chẳng thèm ngó tới, cưỡi khung xương Địa Long cực lớn đến nặng nề, trước sau dưới sự thủ hộ của lũ khô lâu, rời khỏi rồi sơn động, đi về sơn cốc hướng hôn ám.

Trong bóng tối, giữa rừng núi, khung xương Địa Long ảm đạm, âm khí u mịch, móng vuốt to lớn bén nhọn đạp vỡ nham thạch, nghiền nát rễ già, đại thụ cổ xưa tráng kiện bị nó đơn giản đụng sập, bóp gãy, quái vật cát đen như là vương giả hắc ám đi tuần, cưỡi hài cốt Địa Long hành tẩu trong đêm tối.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn bọn hắn rời khỏi, kinh nghi bất định, toàn thân đều lạnh buốt, bọn hắn căng thẳng nhìn về phía sơn động, chần chờ không biết có nên đi vào hay không? Một đám khô lâu chặn đường liền đã đủ hãi người rồi, thình lình lại đi ra quái vật như vậy, còn cưỡi Địa Long trong truyền thuyết, cho bọn hắn rung động quá lớn.

- Đi vào sao?

- Cơ hội tốt, quái vật kia đi rồi.

- Nó giống như căn bản không quan tâm chúng ta có vào hay không, là ta ảo giác sao?

- Nó đây không phải là không quan tâm, là không tin chúng ta dám xông vào địa bàn của nó a? Nếu như chúng ta đi vào lấy đồ, có đối mặt bọn bất tử này đuổi giết khắp núi đồi hay không?

- Ta cảm thấy bên trong khả năng càng có vật bất tử kinh khủng hơn nữa thủ hộ.

Mọi người xao động, kích động, rồi lại không dám, rất nhiều người đều quăng ánh mắt vào về phía thiên tài Vũ Văn Uyên Thiên Mông tộc, nhìn hắn làm sao quyết định.

Giờ này khắc này, khung xương Địa Long uy mãnh hung hãn sau khi ngẩng đầu mà bước đi mấy trăm thước, khí thế bỗng nhiên yếu đi, toàn thân run lên, rầm rầm, toàn bộ rơi vỡ rồi, biến thành từng đống xương cốt tán lạc trong núi rừng.

Quái vật cát đen lảo đảo suýt chút nữa ngã quỵ, hắn cũng thay đổi bộ dáng uy nghiêm vừa rồi, cuống quít nhìn xung quanh một lần, như tên trộm, căng thẳng cẩn thận, nhìn xung quanh không có người, hắn tản ra cát đen, thu lấy xương cốt cùng khô lâu, nhấc chân, bộ dạng xun xoe chạy như điên, ha ha, ngu xuẩn, ngu xuẩn! Mấy trăm miệng người bị mấy bộ khô lâu nhỏ dọa sợ! Mãnh gia ta phát tài!

Vũ Văn Uyên suy nghĩ thật lâu, da thịt tráng kiện xuất hiện phù văn như mọc thành phiến, như là thiên thư, rậm rạp chằng chịt, khắc ở thân thể, cả người bị ánh sáng chói lọi bao lấy, linh lực trong trời đất đều giống như bị cưỡng ép điều động. Hai mắt hắn đều nổi lên cường quang, mang theo hai người Vũ Văn Khải đi về hướng sơn động.

Cái khẽ động này của bọn hắn, làm đám kẻ săn giết ngay sau đó theo sau, đánh lên một hai vạn phần tinh thần, cẩn thận từng li từng tí đi tới sơn động.

Bình Luận (0)
Comment