Tần Mệnh nhìn Cơ Tuyết Thần ăn như hổ đói trước mắt, bộ dáng thê thảm như tên ăn mày nào còn có hình tượng siêu cấp mỹ nam Cổ Hải, nhìn ra được hắn là thật sự sợ hãi.
Cơ Tuyết Thần ngốn từng ngụm lớn, nước mắt đều tuống ra. Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, trong nhà có tỷ tỷ cưng chiều, bên ngoài có vạn người tôn sùng, ngay cả khi xuất hành đều có đấu thú thủ hộ, rời giường đều có thị nữ hỗ trợ mặc y phục rửa mặt, hắn dễ hỏng lại tự ngạo, chưa từng trải qua nguy hiểm, lần này là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy.
Vốn là tâm trí lạc lối phương hướng ở bên trong sương mù màu xanh, thất lạc cùng Thiết Sơn Hà và các tỷ tỷ, thật vất vả mới đi ra trong sụp đổ, nhưng lại suýt chút nữa biến thành thức ăn cho đám Linh Yêu. Hắn một không có thực lực, hai không có kinh nghiệm sinh tồn, tất cả hình tượng cùng kiêu ngạo, lần lượt trong nguy hiểm triệt để sụp đổ. Hắn đấu đá bừa bãi trong núi rừng, tán loạn khắp nơi, luôn cảm thấy chỗ nào cũng đều không an toàn, chỗ nào cũng đều là người xấu, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, chống đỡ sống sót —— tìm đến tỷ tỷ!
Hiện tại Cơ Tuyết Thần một ngàn lần một vạn lần hối hận, lúc trước vì cái gì lại tâm huyết dâng trào muốn đi theo các tỷ tỷ đến Thanh Loan di tích cổ này?
- Từ từ ăn, còn có rất nhiều. Đây, ăn chút Địa Linh Chi, hiệu quả cầm máu rất tốt.
- Đa tạ.
Cơ Tuyết Thần dùng sức gật đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày nhìn thấy Tần Mệnh mình lại phấn khởi như vậy, có cảm giác an toàn như vậy.
- Đi vào mấy ngày?
- Hai ngày.
Cơ Tuyết Thần gặm cắn Địa Linh Chi, trước kia nhai từ từ chậm nuốt, uống nước đều dùng muôi, hôm nay cái gì cũng đều bất cứ giá nào rồi, không hề cố kỵ hình tượng.
Chuyển một ngày một đêm ở bên trong sương mù à? Đủ đáng thương.
Tần Mệnh lắc đầu cười khẽ, đối với sương mù màu xanh thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
- Ta đã thấy tỷ tỷ của ngươi.
- Cái gì?
Cơ Tuyết Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp dán mắt vào Tần Mệnh, nước mắt đung đưa đợi chờ, tỷ tỷ? Là tỷ tỷ của ta sao? Tỷ tỷ của ta liền ở gần?
- Hai tỷ tỷ của ngươi ở cùng một chỗ, ta còn cùng các nàng thoáng trao đổi qua.
Nụ cười trên miệng Tần Mệnh có chút quỷ dị.
Nhưng Cơ Tuyết Thần sớm đã không còn khôn khéo cùng giật mình như thường ngày, đầy đầu óc đều là các tỷ tỷ sủng hắn yêu hắn, hắn khẩn cầu nhìn Tần Mệnh:
- Dẫn ta đi tìm bọn họ? Được không! Ta van cầu ngươi, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng. Đúng rồi, Thiết Sơn Hà!! Ngươi giúp ta lúc này, sau này ta đối đãi với Thiết Sơn Hà như huynh đệ, được không? Ta nói lời giữ lời.
- Ta nhìn thấy các nàng vào buổi sáng, nên đi không xa. Ngươi dưỡng thương, điều trị trước, dáng vẻ ấy của ngươi sẽ để cho các tỷ tỷ ngươi thương tâm.
- Ngươi... Đã đáp ứng?
Cơ Tuyết Thần không nghĩ tới Tần Mệnh lại dễ như vậy nói chuyện.
- Ừm.
- Tần Mệnh!! Ta kết giao với người bằng hữu như ngươi rồi!
Cơ Tuyết Thần dùng sức gật đầu, nước mắt suýt chút nữa muốn đi ra, lần đầu tiên phát hiện Tần Mệnh đáng yêu, chính khí, nhiệt tình, có yêu tâm như thế! Mặc dù Tần Mệnh chiến đấu hung tàn điên cuồng, nhưng tại núi rừng nguy hiểm này, lại cho hắn cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Ba ngày rồi a, ba ngày như ác mộng, rốt cục cũng đụng phải người tốt!
Cơ Tuyết Thần hận không thể dùng sức ôm lấy Tần Mệnh.
Tần Mệnh ném nhánh cây vào trong đống lửa:
- Thiết Sơn Hà tách khỏi ngươi rồi?
- Ai... tách, toàn bộ đều tách ra.
Cơ Tuyết Thần cho tới bây giờ đều là phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, lần này là thật sự chật vật cực độ rồi, sau này nói cái gì đều không muốn mạo hiểm. Nhìn Tần Mệnh bộ dạng nhẹ nhõm tùy ý này, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác như nuôi thú hoang trong nhà.
- Sau này nên thường xuyên dẫn hắn đi ra thám hiểm, không thể cứ mãi tại đấu thú trường. Cơ duyên cùng chiến đấu phối hợp, mới có thể mở rộng đường phát triển, tương lai đi nhanh đi lâu dài hơn.
- Vâng vâng, nhất định được.
Cơ Tuyết Thần liên tục gật đầu, hiện tại Tần Mệnh nói cái gì chính là cái đó.
- Tốt rồi, nhanh đi tắm rửa đi.
Cơ Tuyết Thần nhìn bản thân đầy người dơ bẩn, xấu hổ nhếch nhếch miệng, vừa muốn đứng dậy, nhưng lại bỗng nhiên nói:
- Có thể... Cho ta bộ y phục hay không?
- Không gian giới chỉ ngươi đâu?
- Bị... Bị hố rồi...
Cơ Tuyết Thần nhớ tới liền xấu hổ, thời điểm vừa xông ra sương mù đã đụng phải đám kẻ săn giết, bỏ ra giá tiền rất lớn thuê bọn hắn bảo hộ bản thân. Lúc ấy bị sương mù màu xanh nhanh dằn vặt cho tan vỡ rồi, không có quản nhiều như vậy, cũng là thật mệt mỏi, chưa có chạy bao lâu liền muốn ngủ, kết quả tỉnh lại, người không còn, không gian giới chỉ cũng bị bới ra. Bằng không thì dùng số lượng bảo bối trong không gian giới chỉ của hắn, tự bảo vệ mình cùng trốn chạy vẫn là có thể, tối thiểu không đến mức chật vật đến loại trình độ này.
- Cầm lấy đi.
Tần Mệnh cho hắn bộ y phục.
- Có bách thảo cao không?
- Cái gì?
- Dùng tắm rửa.
- Không có.
- Có tinh dầu không?
- Cái gì?
- Chính là loại tắm rửa xong dưỡng da kia?
- Không có.
- Vậy ngươi có cái gì? Bình thường tắm rửa đều... Làm chà xát giặt à?
- Không có coi trọng như vậy, mau đi đi, ta mang ngươi đi tìm các tỷ tỷ của ngươi.
Tần Mệnh mỉm cười.
Cơ Tuyết Thần vừa muốn rời khỏi, bỗng nhiên chú ý tới nụ cười trên mặt Tần Mệnh có chút quái lạ, trong lòng thình lình tỏa ra cái suy nghĩ, hắn nhiệt tình như vậy, sẽ không phải là muốn câu dẫn hai tỷ tỷ của ta đấy chứ? Tần Mệnh vốn là đã bắt được Đồng Hân, tiếp theo làm cho cả Tử Viêm Tộc đều là của hồi môn rồi, lúc này sẽ không phải là chơi cùng một bộ võ thuật sáo lỗ, bắn hạ cả hai ta tỷ tỷ, để cho Địa Hoàng Đảo làm của hồi môn?