Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1452 - Chương 1452 - Cuộc Chiến Đỉnh Phong (1)

Chương 1452 - Cuộc Chiến Đỉnh Phong (1)
Chương 1452 - Cuộc Chiến Đỉnh Phong (1)

Vừa rồi bởi vì không có tìm được bảo tàng mà thất lạc đã lập tức không thấy đâu rồi. Bảo tàng còn có thể lại tìm, quyết đấu phấn khích như vậy cũng không phải là tùy tiện đều có thể gặp phải.

- Đại ca, chúng ta rút lui đi.

Vũ Văn Khải nhỏ giọng nhắc nhở Vũ Văn Uyên, nếu như chỉ có Tần Mệnh vẫn còn dễ đối phó, nhưng bên cạnh hắn lại có đầu Bạch Hổ hung tàn kia. Tràng cảnh đánh giết Xích Viêm Chu Tước tại Đồng Nhân Đảo lúc trước còn rõ mồn một trước mắt, trình độ điên cuồng hung mãnh so với Tần Mệnh không kém bao nhiêu, một người một thú quả thực không muốn quá xứng. Một khi Tần Mệnh cuốn lấy Vũ Văn Uyên, đầu Bạch Hổ kia còn không có xé sống bọn họ?

Nếu như đối mặt với những người khác, bọn hắn tuyệt đối sẽ không có loại cảm xúc sợ hãi này, thanh danh Thiên Mông tộc đủ để dọa lùi một đám cường địch, nhưng Tần Mệnh tuyệt đối sẽ không để ý đến thân phận của ngươi, càng sẽ không để ý hậu quả, nói làm liền làm, nói giết thật giết, hắn ngay cả đội ngũ Kim Linh tộc đều suýt chút nữa giết sạch sẽ.

Vũ Văn Uyên không để ý đến lo lắng của bọn hắn, chậm rãi nâng tay phải lên, cách trăm trượng chỉ đến Tần Mệnh:

- Ngươi, ta, còn có một trận đấu không có đánh xong.

- Đại ca...

Vũ Văn Khải sốt ruột rồi.

- Trước khi kết thúc chiến đấu, hắn sẽ không làm gì các ngươi.

Vũ Văn Uyên nắm chặt hai đấm, đối diện với Tần Mệnh. Toàn thân hắn hiện ra phù văn sáng đỏ, như là thiên thư dày đặc, dâng lên cường quang, như là vô số tinh thần diễm lệ nhảy động, đem hắn làm nổi bật đến uy nghiêm đến thần thánh, giống như một tôn thần linh thức tỉnh.

Mọi người lần nữa lui về sau, tránh đi xa xa, căng thẳng chú ý cục diện, quả nhiên muốn khai chiến a! Vũ Văn Uyên cao ngạo cường thịnh, sẽ không lui về phía sau, cũng sẽ không sợ hãi, Tần Mệnh đã đụng phải Vũ Văn Uyên, càng sẽ không để cho hắn đơn giản đào thoát, trận chiến này hôm nay không thể tránh né rồi, không chỉ có là quyết đấu đỉnh phong, càng có thể sẽ là cuộc chiến sinh tử ngươi chết ta sống.

- Trận chiến này, ta đợi nửa năm rồi.

Từ sau khi sự kiện Thăng Long bảng kết thúc Vũ Văn Uyên liền bế quan, khổ tu võ pháp, chính là vì sau khi xuất quan tái chiến Tần Mệnh, bảo vệ giữ gìn uy danh thiên tài hải tộc, đả kích khí diễm Thiên Vương Điện.

- Phụng bồi đến cùng.

Tần Mệnh để cho Bạch Hổ lui ra, cảnh giác biển người như thủy triều trong núi rừng, để ngừa có hải tộc ẩn núp đánh lén.

- Tần Mệnh, không nên chủ quan, Vũ Văn Uyên thật không dễ chọc, nếu như không phải ngươi xuất hiện quấy rối, Thăng Long bảng lần này rất có thể sẽ là Vũ Văn Uyên giết đến đầu bảng.

Cơ Tuyết Thần vẻ mặt đau khổ đi theo Bạch Hổ đứng sang bên cạnh, không phải nói tốt là đi tìm tỷ tỷ của ta sao? Tại sao lại đụng phải cùng Vũ Văn Uyên, nếu như ngươi bị giết chết, ai còn có thể giúp ta.

- Bất Tử Vương Thiên Vương Điện, Tần Mệnh, mời chiến!

Tần Mệnh cùng Vũ Văn Uyên không có gì để nói nhảm.

Vũ Văn Uyên nhìn chằm chằm chặt chẽ Tần Mệnh, khí thế như mãnh thú, khớp xương cơ bắp toàn thân hắn nhúc nhích dữ dội, một cỗ năng lượng như bạo tạc sôi trào trong người. Hắn vậy mà bắt đầu sinh trưởng, căng nứt y phục, cơ bắp biến thành hắc ám, lộ ra cảm giác sáng bóng như kim loại. Vũ Văn Uyên vốn đã cao hai trượng, vậy mà lại ngạnh sanh sanh bành trướng đến ba thước, toàn thân bắt đầu khởi động lấy năng lượng kinh người, cơ bắp như là sắt thép cứng rắn quấn đầy toàn thân.

Mọi người hít thở, kinh hãi lên tình cảnh trước mắt.

- Lực lượng huyết mạch Thiên Mông tộc!

Lực lượng huyết mạch, càng là bí mật truyền thừa của Thiên Mông tộc, là căn bản để bọn hắn có thể dẫn dắt hải tộc, chế bá Cổ Hải. Thiên Mông tộc là Chiến tộc Cổ Hải, có được lấy dũng lực vô cùng lớn, còn có lực phá hoại siêu cường.

- Đây chính là huyết mạch truyền thừa Thiên Mông tộc.

Tần Mệnh sẵn sàn trận địa đón địch, máu nóng trong chốc lát bị nhen nhóm, Đồng Hân đã cùng hắn giới thiệu qua bí mật của tất cả hải tộc, nhất là Thiên Mông tộc!

- Thiên Mông tộc, Vũ Văn Uyên, mời chiến!

Vũ Văn Uyên cao ba thước lên tiếng gào thét, giống như mãnh thú, càng là thần linh, phù văn lưu chuyển toàn thân, bạo lên cỗ cường quang ngút trời, hệt như là sóng lớn phóng tới Tần Mệnh, cuộn trào mãnh liệt bành trướng, vừa vặn trong nháy mắt mà thôi, gỗ già ở phía trước liền dưới cường quang liền bẻ gẫy, nứt vỡ, bay tứ tung đi ra ngoài, nham thạch cực lớn càng là đột ngột phóng lên từ mặt đất, bay loạn đầy trời.

Tình cảnh kinh người, giống như sóng dữ vỗ bờ, thanh thế to lớn, đinh tai nhức óc.

Uy lực kêu gào, giật mình chấn động toàn trường.

Vũ Văn Uyên chạy giết Tần Mệnh, vung quyền bạo kích, nắm đấm cực lớn hiện ra ánh đen, sáng bóng như kim loại, bên ngoài quấn quanh lấy phù văn, phù văn huyền diệu như thiên thư, tách ra cường quang, càng bắt đầu khởi động lấy năng lượng chấn động khủng bố. Hắn cất bước chạy như điên, cường quang như sóng dữ lao nhanh, một người vậy mà đánh ra khí thế cuồng mãnh như biển gầm núi thét, chấn đến núi đá nổ tung, cây rừng đứt gãy, cát bụi bay đầy trời.

Tiếng toàn trường kinh hô nổi lên bốn phía, cái thanh thế này quả thực làm cho người ta sợ hãi, vượt qua những kẻ săn giết tán tu bọn hắn đây không biết gấp bao nhiêu lần. Ngay cả những kẻ săn giết đồng cấp kia đều biến sắc, uy thế bản thân đủ để cho bọn hắn cam bái hạ phong.

Bình Luận (0)
Comment