Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1464 - Chương 1464 - Chúng Còn Sống (1)

Chương 1464 - Chúng Còn Sống (1)
Chương 1464 - Chúng Còn Sống (1)

Hơn nữa, khỏa tinh thạch này vậy mà có thể bị lấy ra ‘Mai táng’ Địa Hoàng Huyền Xà, khẳng định không phải là phàm vật. Dù cho qua vạn năm, nhưng năng lượng nó phóng thích ra vẫn không yếu ớt, tại năm đó nhất định đã từng là trọng bảo.

Cơ Tuyết Thần đều bất chấp yếu ớt, vội vàng qua đến quan sát. Hắn không biết cái gì là Địa Hoàng Huyền Xà, nghe đều chưa từng nghe qua, nhưng theo như lời Đồng Ngôn Đồng Hân nói, nhất định là đại bảo bối. Ai, người so với người tức chết người a, hai tỷ đệ này đã đủ biến thái rồi, vậy mà ông trời còn muốn cho bọn hắn cơ duyên?

- Ha ha, ta muốn vác trở về, để cho gia gia và mọi ngươig hỗ trợ phá vỡ.

Đồng Ngôn kích động trong lòng, nếu quả thật có thể được đến chút ít lực lượng truyền thừa, thực lực chắc chắn đột nhiên tăng mạnh, sau đó vượt qua Tần Mệnh, hung hăng hành hạ Tần Mệnh. Dù cho không chiếm được lực lượng truyền thừa, nhất định có thể đào ra linh hạch, cũng là thiên đại cơ duyên.

- Một khối chia xẻ?

Tần Mệnh cũng động tâm rồi, tiến đến gần tinh thạch, nhìn hai con rắn nhỏ lượn quanh bên trong, chúng yên tĩnh đáng yêu, quả thực nhìn không ra bộ dạng hung thú, như là ngọc khí chăm chú điêu khắc, trông rất sống động.

- Nghĩ đến xinh đẹp, ta cùng tỷ tỷ ta một người một đầu.

- Thật không phân hưởng?

- Nằm mơ đi thôi.

Đồng Ngôn nắm lấy Đồng Hân, ngửa đầu:

- Ta cùng tỷ tỷ ta là người một nhà, ngươi là người ngoài.

- Cái này có quan hệ gì?

- Quan hệ lớn rồi! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Đồng Hân dở khóc dở cười.

Tần Mệnh ‘ah’ một cái, nhẫn nại cười nói:

- Ta nơi này vừa vặn cũng có bảo bối, vốn muốn cùng ngươi chia xẻ, nếu ngươi đã đều kiên trì ‘Nước phù sa không chảy ruộng ngoài’ như thế, ta đây cũng không ‘Dẫn ra ngoài’ rồi.

- Ai mà thèm bảo bối của ngươi. Hiện tại là cái gì ta cũng đều nhìn không tới trong mắt rồi, trừ phi Thanh Loan truyền thừa, những cái khác đều là... Rác rưởi...

Đồng Ngôn nhướng mày lên, cố ý kéo giọng thật dài.

- Ta không có Thanh Loan truyền thừa, tuy nhiên...

Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ lấy ra ngọc đỉnh, ánh xanh lập loè, rải đầy lục ý cho sơn cốc, mùi thuốc nồng đậm, thấm vào ruột gan.

Đồng Ngôn Đồng Hân, còn có Cơ Tuyết Thần đều không tự chủ được hít một hơi, rít thật sâu, một cỗ khí tức mát lạnh nhập vào cơ thể, dường như thấm vào huyết nhục xương cốt, tươi mát khoan khoái dễ chịu nói không nên lời.

- Đây là cái gì?

Bọn hắn kinh ngạc nhìn ngọc đỉnh lượn lờ ánh xanh, nắp đỉnh có chút run run, bên trong truyền ra thanh âm ụt ụt, như là đun nhừ lấy cái gì đó.

- Ngươi cũng đoán xem?

- Chúng ta, không quen! Đừng lôi kéo làm quen!

Đồng Ngôn quay đầu, cái gì cũng đều so không được với bảo bối Địa Hoàng Huyền Xà của ta.

- Thanh âm trong cái này rất kỳ quái.

Đồng Hân giương lên đôi lông mày nhỏ nhắn xinh đẹp, thanh âm như là ninh thịt, lại hoặc như là... Tim đập?

- Trong đây là trái tim của Thanh Loan.

Tần Mệnh xốc nắp đỉnh lên, một mảnh ánh xanh nồng đậm tách ra, phóng lên trời, mùi thuốc nồng đậm càng là thơm thuần, đều có xu thế hoá lỏng thành sương.

- Trái tim của Thanh Loan?

Bọn hắn kinh hô, Đồng Ngôn một bước từ xa bu lại.

Dược thảo trong ngọc đỉnh quay cuồng, trái tim cực to lên lên xuống xuống, phập phồng có lực, bành bành trầm đục. Ánh xanh sáng lạn, bao phủ bọn hắn, mỗi người đều giống như phủ thêm tầng y phục màu xanh, mùi thuốc quá nồng quá thanh thuần, bọn hắn nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Tần Mệnh để cho bọn hắn nhìn mấy lần, rất nhanh đã đậy nắp lại, thu hồi vào không gian giới chỉ. Mùi thơm quá đặc biệt rồi, rất dễ dàng đưa tới cường giả khác rình mò.

Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, trái tim của Thanh Loan? Đỉnh ngọc bị thu đi rồi, nhưng tiếng trái tim nhảy lên bành bành trong ngọc đỉnh còn giống như quấn quanh ở bên tai bọn hắn, kéo dài không tiêu tan.

- Ta vừa rồi không có nghe sai? Thanh Loan? Trái tim? Ngươi từ nơi nào có được?

- Ngươi đây cũng đừng quản, một người ngoài như ngươi, cũng chướng mắt loại ‘Rác rưởi’ này. Vẫn là ta cùng tỷ tỷ của ngươi từ từ nhấm nháp đi.

Tần Mệnh vỗ vỗ vai của hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Đồng Ngôn lập tức trướng đến đỏ bừng, hố, thật quá hố, ngươi chính là lừa tỷ tỷ ta như vậy hay sao? Khóe miệng của hắn giật cả buổi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười tươi, vì trái tim Thanh Loan, tiểu gia ta nhịn, hắn ôm vai Tần Mệnh cùng Đồng Hân:

- Người một nhà a, không có coi trọng như vậy a, thứ tốt nên cùng một chỗ chia xẻ nha.

- Đó thật sự là trái tim Thanh Loan?

Đồng Hân vẫn là không thể tin được, dễ dàng như vậy liền có được rồi sao? Cách nhiều năm như vậy, nó vậy mà vẫn còn có lực như thế.

- Nó bị đỉnh ngọc luyện nghìn năm, chỉ bằng vào mấy người chúng ta hàng phục không được, đợi trở lại Tử Viêm Tộc, triệu tập mọi người lại, cùng một chỗ rèn luyện.

- Đây mới là người một nhà nha.

- Chúng ta là người một nhà?

- Có nghi vấn?

Đồng Ngôn dùng sức ôm vai Tần Mệnh cùng Đồng Hân.

- Ta là gì của ngươi...

- Tỷ phu a!!

- Không đúng, ta nhớ được ngươi thật giống như...

- Như cái gì a! Trí nhớ ngươi thác loạn rồi? Hai ta rất thân nhau a! Tốt rồi, quyết định như vậy đi, sau khi về nhà người một nhà chúng ta thật tốt nếm nếm trái tim Thanh Loan.

Đồng Ngôn vỗ bả vai Tần Mệnh, nắm lên tinh thạch muốn thu hồi đi, lần này thu hoạch quả thực quá lớn, không uổng công bọn hắn mạo hiểm xông tới.

- Đợi một chút!

Tiểu Tổ bỗng nhiên ngăn Đồng Ngôn lại, nó như phát hiện bảo thạch hiện ra ánh sáng trắng, ánh mắt thẳng tuốt liền không có rời khỏi tinh thạch.

Bình Luận (0)
Comment