Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1469 - Chương 1469 - Tế Hội (1)

Chương 1469 - Tế Hội (1)
Chương 1469 - Tế Hội (1)

Chữ to cổ xưa, vô cùng tang thương, lại cho người loại nói không rõ ràng lạnh lẽo, nhìn qua cái chữ kia, bên tai dường như vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, hư vô mờ mịt, để cho người sởn hết cả gai ốc. Như là nhìn thấy một mảnh pháp trường tàn khốc, nhìn thấy tình cảnh bi thảm vô số người chịu đựng dằn vặt, bi thương gào thét, kêu gào thảm thiết, khóc cầu, gầm thét, như thật như ảo, lúc ẩn lúc hiện hư vô, vang vọng thật lâu ở bên tai.

Trước cửa điện, có hai tượng đá hình người với tư thế quái dị, đều cao năm sáu thước, quỳ trên mặt đất, nâng cao đầu, bị đá mâu tráng kiện xuyên thủng, từ miệng xuyên qua sau lưng, đóng đinh trên mặt đất. Một bộ tình cảnh cực hình bi thảm. Tượng đá không biết trải qua bao nhiêu năm, nhưng con mắt vẫn như trông rất sống động, cho người ta loại ảo giác còn sống.

Tất cả người đi đến chỗ này đều bị một màn trước mắt hù đến. Rách nát lại tang thương, tà ý lại âm u, một bầu không khí kinh khủng đang tràn ngập.

- Đó là thạch điện, hay là bãi tha ma?

- Không phải pháp trường, chính là bãi tha ma.

- Hòn đảo này khắp nơi đều cổ quái.

- Thanh Loan di tích cổ hẳn là mộ Thanh Loan chiến tôn mới đúng, làm sao lại có nhiều vật kỳ lạ quý hiếm cổ quái như vậy?

- Ai vào xem? Dò xét đường trước.

Mọi người nghị luận dồn dập, cũng đều kích động, cũng không có ai phồng lên dũng khí tiến đến hiểu tình huống.

Cái tòa mồ mả này chợt nhìn coi như bình thường, nhưng lại có loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời, ngay cả đám kẻ săn giết nhìn quen hiểm cảnh đều sợ hãi dè dặt, trong lòng vô cùng bất an.

Tần Mệnh chạy tới nơi này, chú ý thạch điện đột nhiên xuất hiện. Hỏi mấy người, vậy mà không có ai biết nó xuất hiện như thế nào vậy, thân núi lại là vì nguyên nhân gì sụp xuống.

- Ta cũng có loại cảm giác này, vật cổ quái kỳ lạ quý hiếm tại Thanh Loan trong di tích cổ còn thật không ít.

- Những thứ này là vật bồi táng cùng Thanh Loan chiến tôn? Hay là đám người nghìn năm trước gây ra?

Đồng Ngôn Đồng Hân quan sát đến thạch điện cổ điển quái dị lại tang thương, một bên nghiêm túc cẩn thận chăm sóc lấy Địa Hoàng Huyền Xà, từ ngày hôm qua đến bây giờ, hai tỷ đệ bọn hắn cái gì cũng đều không phớt lờ đi, ở chỗ này đặt cơ sở bồi dưỡng tình cảm với hai tiểu gia hỏa.

Đồng Hân coi như thuận lợi, trao đổi không sai, tiểu gia hỏa cũng nguyện ý quấn ở trên người nàng, Đồng Ngôn liền có chút phiền toái, tiểu gia hỏa giống như rất có địch ý đối với hắn, trong chốc lát nhe răng nhếch miệng náo, liền trở lại trên người Tần Mệnh, thật vất vả mới lừa gạt trở về, không chú ý một cái, lại về tới trên người Tần Mệnh.

Tần Mệnh chậm rãi gật đầu, chính xác cổ quái.

Sương mù màu xanh mê tung, Ngọc Đỉnh Trầm Tâm, cổ thụ quấn đá, trong đầm sâu lấy ra Địa Hoàng Huyền Xà, còn có đám người mất tích nghìn năm trước vân vân..., chợt nhìn rất huyền diệu, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại lộ ra cỗ quỷ dị không hiểu, để cho người cân nhắc không thấu.

Tiểu Tổ nhìn qua cổ điện xa xa, yên lặng mà nhìn chữ ‘Hình’ kia, còn có tượng đá chịu khổ, tinh thần sắc mặt ngưng trọng, phần ngờ vực vô căn cứ trong lòng kia càng lúc càng lớn, nó hiện tại có thể để xác định bảy phần, nơi này cũng không phải Thanh Loan di tích cổ gì, cũng không phải mộ Thanh Loan chiến tôn gì.

Lúc sau, đội ngũ Yêu Man tộc vậy mà cũng đến rồi, có Triệu Nguyên Đạo, cũng có vị truyền nhân trực hệ cửu trọng thiên Thái Thúc Lăng Phong, ngay sau đó bọn người Kỷ Hoành Dũng cũng chạy tới nơi này.

Bốn người Yêu Man tộc hội hợp cùng bọn người Kỷ Hoành Dũng, lập tức tập trung Tần Mệnh, cái phần địch ý kia cách rất xa có thể cảm nhận được.

- Nghìn vạn lần cẩn thận Bạch Hổ bên cạnh Tần Mệnh, vô cùng hung hãn. Muốn xử lý được nó, ít nhất phải hai cửu trọng thiên liên thủ.

Thường Vô Hối đối với Bạch Hổ cường hãn hung tàn đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

Thái Thúc Lăng Phong cười lạnh:

- ‘Du Hồn Đồ Yêu’ của Yêu Man tộc chúng ta chính là vì khắc chế Linh Yêu huyết mạch mạnh mà sinh, đợi tí nữa thật đánh nhau, trước hết để cho ta chiếu cố nó.

- Tần Mệnh, Đồng Ngôn, Đồng Hân, vậy mà đều là bát trọng thiên rồi.

Sắc mặt Triệu Nguyên Đạo quái dị, thì thào nói nhỏ. Đã từng luôn cho rằng lôi đạo chí phách chí cường, dù cho là trong Yêu Man tộc cường hãn hiếu chiến cũng có thể có một chỗ cắm dùi, có thể khinh thường quần hùng, cho đến khi một trận chiến tại Thăng Long bảng, hắn rõ đầu rõ đuôi thảm bại, tất cả lôi đạo tất cả dũng mãnh, đều tại trước mặt Tần Mệnh yếu ớt không chịu nổi, suýt chút nữa muốn lưu lại bóng mờ.

Sau khi trở về hắn nghẹn lấy cỗ ác hỏa, muốn tu luyện lôi đạo tới cực hạn, một lần nữa tìm Tần Mệnh khiêu chiến, nhưng chỉ vừa mới mấy tháng mà thôi, Tần Mệnh vậy mà phá vỡ mà vào bát trọng thiên rồi, nên biết rằng Thăng Long bảng thời điểm Tần Mệnh mới vừa vặn đột phá đến thất trọng thiên mà thôi.

Triệu Nguyên Đạo hữu ý vô ý nhìn Vũ Văn Uyên, đệ nhất thiên tài thế hệ tân sinh hải tộc này vậy mà cũng thua ở trên tay Tần Mệnh. Đám thiên tài liên minh hải tộc bọn họ hung hăng càn quấy vô số năm, mỗi một thời đại đều là đánh đâu thắng đó, khó gặp gỡ địch thủ, làm sao đến thế hệ bọn hắn, lại liên tiếp bị chặn đánh, lần nữa còn bị thất bại, cũng đều là một người. Chẳng lẽ là trời xanh phái Tần Mệnh xuống đây khảo nghiệm liên minh hải tộc hay sao?

Tần Mệnh không có tâm tư để ý tới bọn hắn, ánh mắt rơi lên một bóng lưng hùng tráng ở chân núi phía trước, bóng lưng ngang rộng rãi, ngẩng đầu ưỡn ngực, một tay vác lấy cây búa lớn nặng nề, cho người loại khí độ vô cùng dũng mãnh, cao thân thể hai trượng vừa đứng chỗ đó, thậm chí có loại khí thế tháp sắt núi cao.

- Nhìn ai vậy?

Đồng Hân theo ánh mắt của Tần Mệnh nhìn lại.

- Một bằng hữu cũ.

Tần Mệnh nhếch miệng lên cười nhạt, thật đúng là hắn.

Bình Luận (0)
Comment