Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết căng thẳng trong lòng, nhưng biểu hiện ra lại mang theo nụ cười ôn nhu, cũng phất phất tay, xem như đáp lại.
Tần Mệnh đáng giận, cũng dám tính toán chúng ta!
Tần Mệnh ôm lấy bả vai Cơ Tuyết Thần, nói cười.
- Đừng đứng xa như vậy, để cho các tỷ tỷ của ngươi qua đến tâm sự?
- Nơi này không nên nói chuyện phiếm, hôm nào đi.
Cơ Tuyết Thần bị Tần Mệnh ôm đến toàn thân không được tự nhiên, càng thêm tin tưởng Tần Mệnh cứu giúp hắn là có mưu đồ khác.
- Đừng lề mề! Gọi qua đến!
Đồng Ngôn mặt mỉm cười, nhưng trong lời nói lại tràn đầy uy hiếp.
- Đồng Ngôn thiếu gia, ngươi đây là ý gì?
- Ngươi nghĩ ta có ý gì, ta liền là có ý đó.
- Tần Mệnh, chúng ta đã từng nói qua a, chúng ta là bằng hữu. Ngươi đã cứu ta, ta khẳng định báo ân, đợi rời khỏi Thanh Loan di tích cổ, ta nhất định đến nhà bái phỏng.
Cơ Tuyết Thần cố gắng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo bao nhiêu phần cầu khẩn. Các ngươi không thể như vậy, đây là đem tỷ tỷ của ta cùng Địa Hoàng Đảo đẩy vào trong hố lửa a.
- Ngươi đã muốn báo ân như vậy, hiện tại chính là thời điểm, gọi qua đến.
Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết trao đổi ánh mắt, đi về phía Tần Mệnh.
Tỷ muội các nàng đều là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lại giống nhau kinh người, dưới môi điểm một nốt ruồi mỹ nhân, phong tình vạn chủng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo cỗ mị hoặc chọc người. Bất luận là mặt ngoài vũ mị nhiều vẻ, bên cạnh đường cong lả lướt, hay là dáng vẻ bóng lưng thướt tha mềm mại, đều có thể nói là hoàn mỹ, để cho người ta muốn phun máu, tim đập rộn lên.
- Tần Mệnh là lấy Cơ Tuyết Thần uy hiếp các nàng? Hay là các nàng thật cùng Tần Mệnh thông đồng đến cùng một chỗ rồi?
Thường Vô Hối không ngờ, hai vưu vật này vậy mà cùng Tần Mệnh thông đồng đến cùng một chỗ rồi, nhưng mặc kệ Tần Mệnh cùng các nàng có quan hệ gì, nếu như tại loại trường hợp này hôm nay kết hợp đến cùng một chỗ, uy hiếp đối với bọn hắn quá lớn.
- Đồng Hân còn không thỏa mãn được Tần Mệnh? Hắn còn muốn nếm hương vị hoa tỷ muội này?
Kỷ Hoành Dũng bĩu môi, hắn rất sớm trước đã nghĩ ngợi làm sao đè hai vưu vật tuyệt thế này đến trên giường vuốt ve, ai cũng có thể biết hai nữ tử này đụng không được, một khi dính vào người, không bới ra lớp da đừng muốn rời tay.
- Tuyết Thần, ta nói làm sao lại tìm không thấy ngươi, thì ra đi theo Tần công tử a. Sớm biết như vậy, chúng ta cũng không cần lo lắng hãi hùng rồi.
Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết đi tới, một cái nhăn mày một nụ cười tươi đều mị hoặc đa tình, để cho tâm hoả người dâng trào. Các nàng mỉm cười chào hỏi Đồng Ngôn Đồng Hân, vẫy tay để cho Cơ Tuyết Thần qua đến.
Cơ Tuyết Thần ngược lại là muốn đi, nhưng Tần Mệnh lại nắm lấy bả vai hắn, Đồng Ngôn cầm lấy cánh tay hắn, hai kẻ này đều là tên điên có tiếng, hắn căn bản không dám động.
- Mấy ngày hôm trước may mắn cùng hai vị cô nương luận bàn qua, lúc ấy sốt ruột rời khỏi, không có mấy hiệp liền tách ra, nếu không, hôm nay chúng ta thử lại lần nữa?
Tần Mệnh nắm lấy Cơ Tuyết Thần, vỗ nhè nhẹ lấy cánh tay của hắn, giống như cười mà không phải cười nhìn Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết.
Luận bàn?
Cơ Tuyết Thần trong lòng lộp bộp xuống, hắn rất rõ ràng tính cách hai tỷ tỷ của mình, chỉ biết giết người, sẽ không luận võ, chớ nói chi là luận bàn rồi, chẳng lẽ, Tần Mệnh cùng các tỷ tỷ đã phát sinh qua xung đột gì? Nghĩ tới đây, toàn thân Cơ Tuyết Thần chợt lạnh lên, hỏng bét, ta đây lại đưa bản thân tới cửa rồi?
- Tần công tử nói đùa, tỷ muội chúng ta chỉ là muốn lãnh giáo mấy chiêu, cảm thụ xuống Bất Tử Vương Thiên Vương Điện oai hùng, sao có thể cùng ngài luận bàn a, vạn nhất ngộ thương ngài, xảy ra cái đường rẽ gì, tỷ muội chúng ta có thể gánh không nổi lửa giận của Thiên Vương Điện, ngài nói có đúng hay không?
Cơ Dao Hoa cười khanh khách, trước ngực đẫy đà tạo nên gợn sóng kinh người, ngay cả Đồng Hân cũng nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, Đồng Ngôn càng là hai trừng mắt, quá đồ sộ a.
Thương thế của Cơ Dao Tuyết còn rất nghiêm trọng, nói chuyện hơi khàn khàn.
- Tần công tử, đệ đệ ngốc nghếch của ta làm sao lại ở cùng ngươi rồi? Hắn không có làm chuyện gì khác người, mạo phạm ngươi đấy chứ.
- Chúng ta tình cờ gặp nhau, lúc ấy thấy hắn cầu cứu, ta liền thuận tay giúp một chút.
Cơ Dao Tuyết hữu ý vô ý nhìn Cơ Tuyết Thần, Cơ Tuyết Thần liên tục gật đầu.
Nàng ôn nhu cười cười, tươi đẹp nhiều vẻ:
- Cho các ngươi thêm phiền toái. Đợi rời khỏi Thanh Loan di tích cổ, chúng ta nhất định tự mình đi chuyến Xích Phượng Luyện vực, thật tốt mà cám ơn ngươi.
Hai tỷ muội không hề không thừa nhận trận chém giết ngày đó, thật giống như thật sự không có phát sinh qua cái gì.
Tần Mệnh sẽ không khinh địch như vậy liền tha thứ cho các nàng.
- Nói lời cảm tạ thì không cần, tiện tay mà thôi mà thôi. Tuy nhiên...
- Chúng ta có cái gì có khả năng giúp đỡ đến Tần công tử hay sao? Nữ lưu như chúng ta, giúp đỡ không được đại ân, nhưng việc nhỏ vẫn là có thể.
- Chúng ta gặp chút phiền toái nhỏ, nếu như hai vị cô nương có thể hùng hồn tương trợ, thì không thể tốt hơn rồi.
- Tần công tử mở miệng là để mắt chúng ta, mời?
Tần Mệnh chỉ chỉ đội ngũ liên minh hải tộc:
- Nhìn thấy mấy người bên kia không? Từ vừa rồi liền luôn dán mắt vào chúng ta, ta cảm giác bọn hắn khả năng không có ý tốt, nếu không... Các ngươi hỗ trợ đi giáo huấn một lần?