Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1477 - Chương 1477 - Cổ Đăng Chiếu Hải (1)

Chương 1477 - Cổ Đăng Chiếu Hải (1)
Chương 1477 - Cổ Đăng Chiếu Hải (1)

Quái vật dạng mình người đuôi rắn kia là chủ nhân của nó sao?

Tế đàn lơ lửng ở giữa không trung, xung quanh hùng cứ lấy chín tòa tượng đá, tất cả đều là chút ít dị thú hiếm thấy, chợt nhìn giống như quen mắt, nhưng nhìn kỹ, lại chưa từng gặp qua.

Đồng Hân thích xem tư liệu lịch sử, đối với Linh Yêu cùng cường giả ngày trước đều đã có hiểu qua, nhưng lại không nhận ra những Linh Yêu này là gì. Chúng đều cao hơn hai mươi thước, hoặc uy mãnh hùng tráng, hoặc dữ tợn tà ác, hoặc là trầm mặc uy nghiêm. Mặc dù là tượng đá, nhưng lại lộ ra hung uy chân thật, để cho người ta không dám nhìn thẳng. Chúng như là tùy thời có khả năng phục sinh, tái nhập nhân gian, quét ngang quần hùng.

Chín tòa tượng đá ở riêng các phương hướng khác nhau, bảo vệ xung quanh tế đàn trôi nổi, trở thành hình ảnh bắt mắt nhất bên trong đại điện.

Mã Đại Mãnh chém ra mảnh cát đen, ý đồ bao bọc xương trắng mình người đuôi rắn, lại không đợi vọt tới tế đàn, đã bị lực lượng vô hình mở ra.

- Ta muốn cổ đăng kia!

Toàn thân Đồng Ngôn có cỗ máu nóng dâng lên, nhìn chiếc Thanh Đồng Cổ Đăng này, như là nhìn thấy trân bảo hiếm thấy, hô hấp đều trở nên ồ ồ. Cổ Đăng bất diệt từ cổ chí kim, giống như hỏa chủng vĩnh hằng hắn truy cầu, nếu như có thể bị hắn đoạt được, nhất định có thể vượt qua cực hạn, thực hiện lột xác trước nay chưa từng có.

- Trước đừng có gấp.

Tần Mệnh ngăn Đồng Ngôn lại, đi về phía những tượng đá kia.

Bạch Hổ theo sát Tần Mệnh, ở bên trong con ngươi dựng thẳng là khí thế hung ác cuồn cuộn, cũng không có bị hung uy từ tượng đá ngăn chặn, ngược lại càng kích động, có loại xúc động muốn khiêu chiến chúng nó.

Tượng đá đã tồn tại vô số năm tháng, lại không có nhiễm bất luận bụi bậm gì, như là hôm qua mới vừa mới dựng đứng đến nơi đây, vòng quanh chúng, lại có loại cảm giác quái dị bị chúng tập trung. Cái tòa nội điện này thoạt nhìn cứ ít đồ như vậy, nhưng lại không chỗ nào không lộ ra cổ quái, ngay cả không khí đều trở nên áp lực.

Bên ngoài quần sơn, đám người sau một thời gian ngắn kinh hãi yên lặng, lần nữa bắt đầu xao động rồi. Nhiều người vây quanh cổ điện như vậy, bên trong lại khả năng mai táng lấy trân bảo hấp dẫn, bọn hắn không có khả năng hậm hực rút đi, chắc chắn sẽ có không có người sợ chết ra mặt.

Không lâu sau đó, ba chi đội ngũ kẻ săn giết mười mấy người, sau khi thương lượng lẫn nhau, liền quyết định mạo hiểm thăm dò.

Bọn hắn dưới sự căng thẳng chú ý của hơn năm trăm người, cẩn thận từng li từng tí đi lên cầu đá, từng bước một đều đi vô cùng cẩn thận. Mấy chi đội ngũ bọn hắn đây đã trải qua rất nhiều hiểm cảnh, kinh nghiệm phong phú, cũng có cỗ đảm phách dã tính, nhưng lúc này đây cũng rất căng thẳng, hồi tưởng một màn kinh hồn vừa rồi, mồ hôi lạnh không thể khống chế treo đầy cái trán. Ngay cả Tần Mệnh đều bỏ mạng dưới răng nanh vật bất tử, một khi chúng ta gặp phải những khô lâu kia cũng sẽ dữ nhiều lành ít.

Tuy nhiên, cầu phú quý trong nguy hiểm, đây là võ đạo đám kẻ săn giết thờ phụng để trưởng thành lên, lòng có bao nhiêu gan, có thể đi thật xa.

Cầu đá mấy trăm thước, bọn hắn đã đi một nén nhang, tâm đều nhảy ra đến cổ họng. Đám người khắp nơi trên dãy núi đều thay bọn hắn đổ đầy mồ hôi, cũng đang khẩn trương cùng chờ đợi.

Ngay cả đám người Kỷ Hoành Dũng đều đến gần cầu đá, ngưng thần ngắm nhìn.

- Răng rắc!

Một bộ khô lâu trắng tuyết đi ra thạch điện, dẫn theo cốt đao, lắc lư, trong xương sọ tung bay lấy hắc khí, tà ác âm u.

Trái tim tất cả mọi người đều xiết chặt, hô hấp đều dừng lại, hơn mười kẻ săn giết đã tiếp cận thạch điện kia suýt chút nữa quay đầu bước đi.

Tuy nhiên...

Khô lâu nhỏ không có phát động tiến công, ở bên trong thạch điện cũng không có bay ra cát đen, nó dẫn theo cốt đao, nghiêng đầu đứng ở nơi đó, đánh giá đám kẻ săn giết căng thẳng đến toàn thân run rẩy phía trước.

Đám kẻ săn giết dùng ánh mắt căng thẳng hoảng sợ dán mắt vào khô lâu, thỉnh thoảng nhìn về phía thạch điện, sợ bên trong đột nhiên phun ra sương đen.

Hình ảnh dường như đông cứng lại, không khí càng là căng thẳng có thể lách ra nước

- Cẩn thận là có gì ý vị, chúng còn có thể sống lại hay sao?

Mã Đại Mãnh vung trọng phủ, bổ về phía tượng đá như vượn như sói trước mặt.

- Không được...

Cơ Tuyết Thần sợ hãi kêu to, đại ca, kiềm chế chút a! Vạn nhất xảy ra cái đường rẽ gì, ngươi thích chết mặc xác ngươi, nhưng ta còn không có sống đủ a.

Ầm ầm, trọng phủ thế như lôi đình, sau khi bổ vào chân tượng đá tráng kiện, lại phát ra thanh âm ầm ầm nặng nề, thạch điện đong đưa dữ dội, núi cao bên ngoài đều theo đó lắc lư, lăn xuống vô số đá vụn. Đám kẻ săn giết đang cùng khô lâu ‘Lão Nhị’ giằng co kia giật mình đến toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi bệch dưới đất, mặt mũi trắng bệch.

Tượng đá bình yên vô sự, trọng phủ bị hung hăng mở ra, đều mang Mã Đại Mãnh lui lại mấy bước.

- Nhìn Thanh Đồng Cổ Đăng!

Đồng Ngôn kinh hỉ hô to, theo tượng đá lắc lư rất nhỏ, ngọn đèn yếu ớt trên cổ đăng vậy mà lúc sáng lúc tối lập loè một lát, xương trắng mình người đuôi rắn đều phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, quang ảnh bao phủ nó cũng đang yếu đi lập loè.

- Đại Mãnh, thử lại lần nữa.

Bọn người Tần Mệnh lui về phía sau, nhìn qua cổ đăng ở tế đàn lơ lửng trên không.

- Oa a...

Mã Đại Mãnh rống to, toàn thân khí thế tăng vọt, một cỗ sóng khí cuồng liệt phá thể cuộn trào ra, cát đen bạo động, bốn phương tám hướng lao nhanh đến, ở trên người hắn bao trùm thành áo giáp dày đặc, cũng bao trùm ở trên búa lớn nặng nề, tràng cảnh kinh người nhắm trúng khiến Đồng Ngôn Đồng Hân đều nhướng mày lên.

Bình Luận (0)
Comment