Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1493 - Chương 1493 - Phong Bạo Tích Súc (2)

Chương 1493 - Phong bạo tích súc (2)
Chương 1493 - Phong bạo tích súc (2)

Địa Hoàng Huyền Xà tức giận, cái này là cái thứ đồ hư gì, bám rít lấy cái mông mình không dứt rồi? Còn có để cho người ta ngủ hay không! Nó quét lông đuôi qua, đánh ra một mảnh ánh sáng màu đỏ, như là mây hồng ngang trời, lại như sóng đỏ chảy xiết, trong chốc lát quét qua Hoang Huyết Lôi Điệp, tất cả ngân châm thải lôi bạo kích vô thanh chôn vùi, không có nhấc lên bất cứ gợn sóng gì, là mây hồng xẹt qua Hoang Huyết Lôi Điệp, vậy mà chỉ còn lại có một đống hài cốt, sống sờ sờ định ở giữa không trung.

Không có lông vũ hoa lệ, không có da thịt, không có máu tươi, ánh sáng màu đỏ đảo qua, đại hung Hoang Huyết Lôi Điệp với huyết mạch kinh người vậy mà... Chỉ còn cái khung xương nguyên vẹn...

Ngay cả xiềng xích Thanh Lôi quấn ở trên người nó đều biến mất.

Khắp nơi trên dãy núi lặng ngắt như tờ, đều kinh ngạc nhìn qua không trung, đầu có chút mơ màng, ánh mắt có chút lắc lư.

Ngay cả Tần Mệnh đều sững sờ ở trong này, thật không thể tin được nhìn lấy một màn trước mắt. Cho đến giờ phút này, hắn mới nhớ tới trên người còn quấn lấy một hung thú hàng thật giá thật.

Chỉ là... Hoang Huyết Lôi Điệp liền chết như vậy?

Hài cốt Hoang Huyết Lôi Điệp ở trên không ngừng một lúc mới rơi vỡ, linh hạch bên trong đầu lâu cũng theo rơi xuống.

Tần Mệnh tay mắt lanh lẹ, chụp lấy linh hạch, mặc dù hãi hùng khiếp vía, nhưng đáy mắt lại hiện lên ánh sao hưng phấn. Thải Lôi của Hoang Huyết Lôi Điệp có thể chống lại Thanh Lôi, nếu như nuốt linh hạch, nhất định có thể để cho uy lực Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật lại tiến thêm một cấp độ.

Địa Hoàng Huyền Xà quấn đến trên vai Tần Mệnh, dùng sức đánh cái hà hơi, run rẩy lông đuôi.

Lần này, an tĩnh.

Mọi người xôn xao, như là nồi chảo nóng hổi đột nhiên giội một bồn nước lạnh, oanh một tiếng phá nồi rồi.

- Đó lại là quái vật gì?

- Một con rắn đỏ? Chẳng lẽ... Thánh Cảnh? Không phải nói không có Thánh Cảnh đi vào Thanh Loan di tích cổ sao?

- Hoang Huyết Lôi Điệp liền chết như vậy? Ta đây đều thay nó biệt khuất.

- Tần Mệnh cái này hố chết! Ta còn tưởng rằng hắn muốn cùng Hoang Huyết Lôi Điệp quyết một trận sống chết đây này, quá đột nhiên.

- Sau lưng Hoang Huyết Lôi Điệp có thế lực lớn a, Tần Mệnh lại cho Thiên Vương Điện thêm một kẻ địch mạnh.

Rất nhiều người đều không thể chấp nhận, Hoang Huyết Lôi Điệp là đỉnh cấp Linh Yêu, huyết mạch cường đại, thực lực nhanh nhẹn mãnh liệt, không kém hơn so với đỉnh cấp thiên tài ở bên trong các cường tộc cường phái, lại chết biệt khuất như vậy? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.

Mã Đại Mãnh nhìn Tần Mệnh trở lại, kinh ngạc đánh giá con rắn nhỏ kia.

Nó không phải còn không có khôi phục thực lực Thánh Cảnh sao? Làm sao giương cái đuôi lên liền diệt Hoang Huyết Lôi Điệp rồi.

Tần Mệnh nhẹ vỗ về lân phiến đỏ tươi của Địa Hoàng Huyền Xà, lòng cũng còn sợ hãi. Cái tiểu chút chít này quá nguy hiểm, tính tình bạo ngược chảy xuôi ở trong xương, một khi bị kích phát, lập tức liền tức giận.

- Ngươi nên cẩn thận nó, đừng loạn tai họa người khác.

Mã Đại Mãnh nghiêm túc nhắc nhở lấy Tần Mệnh, thứ này vừa thức tỉnh không bao lâu liền khủng bố như vậy, nếu thật là từ từ khôi phục thực lực cùng ý thức, không chừng sẽ biến thành cái dạng gì rồi. Hơn nữa nó chỉ là có một chút hảo cảm đối với Tần Mệnh mà thôi, không phải là hoàn toàn thuộc về Tần Mệnh, Tần Mệnh cũng khống chế không nổi nó.

Đám người lần này cũng không có duy trì sợ hãi quá lâu, lâu đài cổ hấp dẫn quá lớn, nhất là đối với những người đến bây giờ còn không có thu được cái gì kia mà nói, mắt nhìn những người khác là các loại cơ duyên các loại bảo tàng, bản thân vất vả lâu như vậy vẫn là hai tay trống trơn, cái cảm giác kia thật không dễ chịu.

Khi đội ngũ hải tộc Tiêu Hoàng của Hải Hoàng tộc, Cung Khuynh Thành của La Sát tộc, vân vân… lại tới đây, không bầu không khí xao động này lại đạt đến đỉnh núi.

Dù sao Tần Mệnh lại cường đại thế nào, đều chỉ có một mình, dù cho là có nhiều hơn mấy kẻ đến giúp đỡ, cũng gánh không được hơn một ngàn người bọn hắn tấn công mạnh.

Tần Mệnh yên lặng lượn quanh tính toán thời gian, từ lúc khô lâu lão Tam rời khỏi, đến bây giờ không sai biệt lắm một canh giờ rồi, nhưng khoảng cách nơi này với chỗ sơn cốc Đồng Ngôn bế quan quá xa, trong thời gian ngắn rất khó chạy tới. Nếu như khô lâu trên đường gặp lại đến ngoài ý muốn gì thì sao?

- Xem ra truyền thừa còn muốn duy trì đoạn thời gian.

Tần Mệnh quay đầu lại nhìn qua Liên Sơn trên không, lâu đài cổ uy nghiêm, rực rỡ như tiên cảnh, các loại hư ảnh hội tụ thành tiên đồ tiên tử, còn có linh cầm cùng thủ vệ, hấp dẫn lấy tâm thần mọi người. Nhìn qua lâu đài cổ, cảm giác như là về tới trong thời kì Thượng Cổ, chúng thần ngâm xướng, đạo âm quán tai, truyền thừa huyền diệu liên miên không dứt.

Nguyệt Tình đắm chìm trong truyền thừa đại đạo áo nghĩa, bị ánh trăng cùng kim quang bao phủ, thánh khiết đến cường thịnh, nàng rõ ràng là ở chỗ này, nhưng lại hư vô mờ mịt, như chìm nổi trong năm tháng, trôi giạt trong không gian.

- Giết mấy kẻ trấn trường?

Mã Đại Mãnh lung lay cánh tay, nắm trọng phủ đằng đằng sát khí, linh hồn đau đớn như kim châm suýt chút nữa muốn mạng của hắn, đến bây giờ còn rất khó nhịn, tuy nhiên hắn còn có Địa Long cùng khô lâu mình người đuôi rắn.

- Hiện tại chính là giết một trăm tên, cũng trấn không được.

Kỳ thật Tần Mệnh phỏng đoán lâu đài cổ mới có thể bảo hộ Nguyệt Tình, chủ nhân lâu đài cổ đã có thể phong bế đại đạo áo nghĩa, cùng lúc lựa chọn Nguyệt Tình, nên sẽ còn có bố trí khác, không có khả năng để cho người khác đơn giản cắt ngang truyền thừa hắn khổ chờ vạn năm. Nhưng, Tần Mệnh không dám lấy tính mạng Nguyệt Tình ra đùa, cũng không hy vọng xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì, cho nên hắn phải tận khả năng phòng những kẻ săn giết này.

Bình Luận (0)
Comment