Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1495 - Chương 1495 - Chương1495: Diệt Thế Thịnh Yến (2)

Chương 1495 - Chương1495: Diệt Thế Thịnh Yến (2)
Chương 1495 - Chương1495: Diệt Thế Thịnh Yến (2)

Hơn một ngàn người không quan tâm vọt mạnh, phạm vi phân tán vô cùng rộng, không chút nào chú ý năng lượng hủy diệt đang tích súc trên không trung, bọn hắn hoàn toàn bị cơ duyên tại lâu đài cổ kích thích rồi, muốn phá hủy Liên Sơn, khai quật tất cả bảo tàng bên trong. Còn có người khống chế mãnh cầm nhanh chóng lao vùn vụt, lao thẳng tới chỗ Nguyệt Tình, chỉ có săn giết Nguyệt Tình, mới có thể tạm dừng truyền thừa, bọn hắn mới có cơ hội chia cắt cơ duyên.

Bọn người Vũ Văn Uyên không có vội vã ra tay, nhìn lên không trung, tinh thần sắc mặt ngưng trọng, lôi vân càng ngày càng dầy lại, ép tới bọn hắn đều không thở nổi, lôi triều cuộn trào mãnh liệt ở bên trong đã đạt đến trình độ không cách nào tưởng tượng.

Đây là võ pháp sao?

Hay là đang mượn nhờ thiên uy!

Con ngươi xinh đẹp của Cung Khuynh Thành lập loè ánh sáng, trước tiên lùi về phía sau, trọn vẹn rút khỏi năm trăm thước, ngừng đến đỉnh một dãy núi.

Vũ Văn Uyên bất chấp thể diện, cũng đều nhanh chóng lùi về phía sau, bọn hắn cảm nhận được nguy hiểm vô cùng lớn.

Mã Đại Mãnh đều quyết đoán rút lui khỏi, cưỡi hài cốt Địa Long chạy như điên đến trong rừng rậm.

Tần Mệnh điên cuồng mà phóng thích ra năng lượng, hoàn toàn không để ý tiêu hao, khuôn mặt dữ tợn, khí tức điên cuồng, hết sức điên cuồng.

- Bảo tàng! Bảo tàng! Là của ta rồi!

- Cùng một chỗ phát lực, nghiền nát Liên Sơn, rất có thể bảo tàng đang dưới mặt đất!

Đám người như thủy triều bạo động, toàn bộ xông lên Liên Sơn.

- Tiểu nữ tử nhỏ lớn lên không tệ, đáng tiếc!

Một lão đầu khống chế mãnh cầm xâm nhập hư ảnh lâu đài cổ, giơ đại đao lên cao, bổ ra ánh đao sáng chói, chém về phía Nguyệt Tình.

Một người đứng ngạo nghễ sườn núi, kéo căng trường cung màu đỏ như máu, đánh thẳng đến Nguyệt Tình trên không trung một mũi tên, mũi tên như kinh hồng, nhanh chóng trong bắn nhanh xoay tròn tập kích, trong nháy mắt kéo dài qua vài trăm trượng, như là cơn vòi rồng màu đỏ hung hăng vọt tới Tần Mệnh.

- Oanh!

Một tiếng nổ lớn nặng nề, âm động hơn mười dặm, dường như bầu trời đều muốn sụp, chấn đến tất cả mọi người run lên trong lòng, khí tức như thiên tai trong nháy mắt như cuộn trào mãnh liệt ở trong trời đất. Vô số người hoảng sợ ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy lôi triều trên bầu trời, sắc mặt trắng bệch, gần như không còn tí máu.

Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết, lôi đạo mạnh nhất —— Diệt Thế Thịnh Yến!

Lôi vân trên không trung đã tích súc đến cực hạn, cùng với tiếng bạo hưởng, hoàn toàn nứt vỡ, lôi vân biến mất, vô số sấm sét thai nghén bên trong như là nước lũ mở cống, lao nhanh trút xuống, ùn ùn kéo đến hàng lâm quần sơn.

Trong trời đất một mảnh sáng đỏ, quần sơn rừng rậm nhấp nhô đều bị bao phủ trong cường quang lóe sáng.

Như Lôi Thần giận dữ, non sông thất sắc.

Phạm vi lôi triều quá lớn, không chỉ bao phủ Liên Sơn, vài chục ngọn núi non trùng điệp xung quanh đều bị ảnh hưởng đến.

- Không...

Vô số người kinh hãi gần chết, trong tầm mắt hoàn toàn bị thiểm điện đột nhiên chật ních rồi.

Lôi đạo vô tình, tiếng sấm cuồng liệt.

Ngàn vạn sấm sét toàn diện xâm nhập, trong nháy mắt liền xuyên thủng không gian.

Có người bị oanh long phá vỡ, máu xương bay tứ tung; Có người bị chém thành hai khúc, toàn thân cháy đen; Có người ý đồ dùng bảo cụ ngăn cản, bảo cụ nứt vỡ ngay tại chỗ, chính hắn cũng bay ngang ra ngoài, ngay sau đó bị ba đạo thiên lôi quán thể, chết thảm giữa đám đá vụn; Có người kinh hồn né tránh, nhưng vẫn bị nứt vỡ cánh tay, hoặc là đánh xuyên qua thân thể.

Liên Sơn nguy nga đều bị lôi triều trút xuống phá đến chia năm xẻ bảy, đá loạn tung tóe.

Ngay cả rất nhiều người đã phóng thích võ pháp, đều bị sấm sét giữa không trung nứt vỡ, chôn vùi trong trời đất hỗn loạn.

Tần Mệnh phóng thích lôi triều cùng lúc hàng lâm đến bên trên Nguyệt Tình, dùng thân thể ngăn trở, để tránh Diệt Thế Thịnh Yến oanh kích ngộ thương nàng.

Tuy nhiên lôi triều hàng lâm cũng chỉ thoáng qua mà thôi, nhưng lại tạo thành một trận hủy diệt, hơn ba trăm người thực lực yếu vận khí kém chết thảm, huyết nhục đầy đất, thi thể nám đen tản ra mùi thịt nướng. Gần năm trăm người bị thương, trong đó còn có cường giả thất trọng thiên, thậm chí bát trọng thiên.

Đám người may mắn còn sống sót còn lại kinh hồn khó định, nhìn người chết thảm bên cạnh, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật mà sợ hãi.

Cung Khuynh Thành mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt lắc lư, trong lòng rung động tột đỉnh. Dù là nàng đã có điều chuẩn bị, đã cảm nhận được năng lượng hủy diệt trong lôi vân, nhưng vẫn là bị đại quy mô hủy diệt như thế làm cho chấn kinh rồi.

Đủ mạnh! Đủ ngoan độc!

Bọn người Vũ Văn Uyên, Kỷ Hoành Dũng hít vào một ngụm khí lạnh, cái cảm giác sợ hãi đè nặng trong lòng kia, lại một lần nữa bị Tần Mệnh kích thích đến. Cái tên điên này đến cùng có bao nhiêu võ pháp? Lôi pháp đều muốn bị hắn chơi tuyệt rồi!

Tần Mệnh ý thức một hồi mê muội, suýt chút nữa từ trên cao ngã xuống, cũng may năng lực chịu đựng của hắn mạnh, chính là chống đỡ không có lộ ra mệt mỏi. Vì để Diệt Thế Thịnh Yến đạt đến hiệu quả chấn động nhất, hắn suýt chút nữa đã tháo nước linh lực bản thân toàn thân. Hắn lấy ra chút ít linh quả, ngốn từng ngụm lớn, tận khả năng khôi phục lấy linh lực, tia lôi dẫn ở hai mắt như phát đỏ, sát ý lạnh lẽo đảo qua mỗi người còn đứng lấy.

- Tần Mệnh hao hết linh lực rồi!

Vẫn là có người chú ý tới Tần Mệnh dị thường, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, loại võ pháp quy mô thế này mặc dù hiệu quả kinh người, nhưng lại tiêu hao cũng cực lớn.

Bành!

Tần Mệnh như là viên thiên thạch như từ trên trời giáng xuống, trùng trùng điệp điệp đạp rơi vào người trước mặt này, tóc tai bù xù, chậm rãi ngẩng đầu.

Người này trong lòng hoảng hốt, vô ý thức muốn trốn chết, thậm chí đã quên đánh trả.

Bình Luận (0)
Comment