Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 151 - Chương 151 - Định Mệnh.

Chương 151 - Định mệnh.
Chương 151 - Định mệnh.

Đội ngũ bát tông toàn bộ trở lại thành phủ, trà hội tuy rằng kết thúc, nhưng tông chủ bát tông còn có thể tiếp tục ở lại vài ngày, chờ các đệ tử khôi phục thương thế rồi mới rời đi. Từ Thành Vũ Lăng đến tông môn của mình đều có một đoạn đường rất dài, trên đường khó tránh khỏi sẽ có nguy hiểm, trước điều dưỡng tốt rồi mới lên đường cũng không vội.

Lão thành chủ nhiệt tình chiêu đãi, lần lượt bái phỏng tông chủ bát tông.

Đương nhiên, cũng chuẩn bị lễ vật phong phú, bao gồm phần thưởng đặc biệt chuẩn bị cho đệ tử ngũ cường.

Các đệ tử có người chữa thương, có người tụ tập kết bạn, có người đến thành cổ dạo chơi.

Nếu đã kết thúc, không cần phải rối rắm nữa, khẩn trương nhiều ngày như vậy, cũng nên thả lỏng đi rồi.

Rất nhiều công tử trong thành cũng nhao nhao mời những đệ tử bát tông này, hy vọng có thể kết giao quen biết.

Trong phòng, Tần Mệnh nằm ở đó tu luyện sinh quyết, khôi phục điều dưỡng thương thế. Bỗng nhiên, trong lúc mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi hương say lòng người, bên cạnh hình như có người? Vừa mở mắt ra, a, Yêu Nhi thế nhưng lại ngồi ở trên giường của hắn!

Đường cong hoàn mỹ, làn da trắng như tuyết, đôi chân thon dài tròn trịa, rõ ràng chiếu vào mắt hắn.

Tần Mệnh thiếu chút nữa muốn chảy máu cam, rõ ràng cảm giác cả người đều nóng lên, nữ tử này quả thực là một yêu tinh:

- Sao ngươi lại vào đây?

- Cửa sổ không đóng.

Yêu Nhi đặt hai chân lên giường, rất tùy ý dựa vào.

Tần Mệnh không nói gì, không đi cửa chính?

- Trà hội bát tông chính thức kết thúc, ngũ cường định danh.

Yêu Nhi cười tủm tỉm nhìn Tần Mệnh, nhìn gần, thật đúng là rất anh tuấn.

- Có ai?

- Hình Gia, Dương Nghị, Thanh Ca.

- Còn ai nữa?

- Ta a, bổn cô nương.

Yêu Nhi đá văng chiếc giày hoa nhỏ ra, lộ ra bàn chân nhỏ xinh trơn bóng tinh xảo, vui tươi lắc lư.

- Yêu Nhi cô nương, như vậy không tốt lắm.

Tần Mệnh rất không thích ứng dịch sang bên cạnh.

Yêu Nhi cười hì hì:

- Ngươi đều bị đánh xuyên thủng, còn có thể cử động?

- Da thịt bị thương, không có gì đáng ngại.

- Thương lượng một chuyện.

- Ngươi nói.

- Nói cho ta biết pháp quyết hấp thu khí tức sinh mệnh của ngươi cho ta.

- Đây là bí mật cá nhân.

- Nam tử a, rộng lượng một chút.

- Đây là vấn đề rộng lượng? Đừng trêu chọc, ta không quen ngươi.

- Từ từ sẽ quen, tình cảm có thể bồi dưỡng nha.

- Miễn đi.

- Ngươi không sợ ta dùng mị thuật với ngươi?

Yêu Nhi nghiêng đầu nhìn Tần Mệnh, thở ra mùi thơm mê người.

- Ngươi không sợ ta dùng oán niệm với ngươi?

- Hì hì, ta làm sao cam lòng.

Yêu Nhi nâng cằm Tần Mệnh.

- Ta nói Yêu Nhi cô nương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Tần Mệnh chống đỡ không nổi, lần thứ hai dịch vào bên trong, nếu không phải thương thế thật sự rất nặng, hắn thật muốn chạy ra ngoài.

Két… !

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Tuyết đi vào phòng, trong tay cầm một bộ võ pháp cổ quyển, là phần thưởng của thành phủ tặng cho đệ tử ngũ cường.

Hình ảnh trong phòng chỉ đơn giản là không thể chấp nhận được!

- Lăng Tuyết cô nương, có việc gì?

Yêu Nhi lắc lắc chân, liếc mắt một cái, không để ý tới.

- Các ngươi tiếp tục.

Lăng Tuyết ném cổ quyển lên bàn, lạnh mặt rời khỏi, rầm rầm đóng cửa phòng lại.

- Hai người các ngươi có quan hệ?

Yêu Nhi hỏi Tần Mệnh.

- Ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta vẫn là một nô bộc trước khi ta đến đây.

- Vậy cũng đúng.

- Nàng ấy ném cái gì?

- Tề gia thưởng cho ngươi, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết, võ pháp địa cấp.

- Ồ?

Mắt Tần Mệnh sáng ngời, võ pháp địa cấp?

- Giúp ta cầm tới đây.

- Ngươi đều bị thương thành như vậy, nghỉ ngơi trước, sau này lại luyện.

- Ta không luyện.

- Vậy ngươi làm gì?

- Ta giấu đi, đây là bảo bối, để ở đó không an toàn.

-...

Yêu Nhi cầm qua quyển sách cổ, đặt trên người hắn.

Tần Mệnh nhét vào trong ngực giấu kỹ, thõa mãn nằm đó. Không tệ, còn có phần thưởng.

Yêu Nhi nhìn mà muốn cười:

- Ta nghiêm túc hỏi ngươi một lần, có muốn gia nhập Huyết Tà Tông hay không?

- Không muốn.

Tần Mệnh rất dứt khoát.

- Rốt cuộc vì sao? Huyết Tà Tông so với Thanh Vân Tông mạnh hơn, gia gia ta lại tự mình chỉ đạo ngươi.

- Ta sợ các ngươi ăn ta.

Yêu Nhi cười duyên:

- Ta thật đúng là muốn ăn ngươi. Lại thương lượng một chuyện nữa, ngươi khi ta tiểu tình lang đúng không?

- Cái gì?

- Ta thích ngươi rồi.

- Ngươi đừng làm ầm ĩ, chúng ta mới quen nhau vài ngày. Không, chúng ta chưa biết nhau.

- Chỉ vì vậy, tình yêu của ta đối với ngươi là tinh khiết hơn. Cảm xúc có thể được nuôi dưỡng từ từ, tình yêu là do trời định.

- Ngươi thôi đi.

Yêu Nhi lắc lắc chân, cười hì hì nói:

- Tình yêu chính là lúc nam nữ xa lạ gặp nhau thì tim đập thình thịch. Mặc kệ nam nữ có bao nhiêu xa lạ, thậm chí cũng không có cơ hội suy nghĩ nửa đời sau sẽ cùng đối phương vượt qua như thế nào, chỉ là trong nháy mắt ánh mắt giao nhau, bọn họ biết lẫn nhau cái gì gọi là trời định, đây chính là tình yêu.

- Ngươi thực rộng rãi, ta vẫn tin tưởng thật dài thật lâu.

Tần Mệnh nói xong liền câm miệng, ta không có việc gì cùng ngươi thảo luận cái này làm gì.

- Này, ngươi thực sự không thích nữ nhân? Ta đã ngồi bên cạnh ngươi, ngươi không có loại xúc động để nhào lên?

Tần Mệnh chống đỡ không nổi nữ tử này, đương nhiên, cũng sẽ không cho rằng nàng thật sự đang đùa giỡn hắn.

Bình Luận (0)
Comment