- Tần Mệnh!!
Bạch Tiểu Thuần hô to, Thanh Ngưu đều bò... Ò... Bò... Ò... Hô loạn, cảm nhận được lớn lao cảm giác sợ hãi.
- Đó là Tần Mệnh? Làm sao lại dừng lại!
Bọn người Đồng Ngôn Đồng Hân nôn nóng ngắm nhìn cổ thành, Tần Mệnh rõ ràng cách cửa thành chỉ có mấy trăm thước nữa thôi, vung vung cánh lên là đã có thể lao tới, nhưng làm sao lại đột nhiên bất động rồi?
- Không đúng! Đồng Ngôn, cứu người!
Nguyệt Tình hét lớn.
- Các ngươi đi mau, nhanh nhanh nhanh! Đều đừng lề mề! Ta mang Tần Mệnh lên liền đuổi kịp.
Đồng Ngôn thô lỗ hô to, quát tháo bọn hắn tranh thủ thời gian xông ra bên ngoài, toàn thân hắn sôi trào Tử Viêm, huy động Tử Viêm Dực dày rộng dứt khoát xông về cổ thành.
- A!!
Hơn mười tượng đá phóng lên trời, muốn đánh giết Đồng Ngôn. Tượng đá mặt ngoài rạn nứt, khe hở nhìn thấy mà giật mình, nhưng bên trong lại có năng lượng mãnh liệt nhúc nhích, bề ngoài lại chảy xuôi bùn nhão sền sệt, thoạt nhìn đặc biệt hãi người.
- Đồng Ngôn, không nên ngạnh bính.
Đồng Hân nôn nóng kêu gọi.
- Đều cút ngay!
Đồng Ngôn hét lớn, hỏa viêm cuồn cuộn, quét ngang trăm thước không gian, rất mãnh liệt đụng vào tản tất cả tượng đá, hắn như là con chim khổng lồ giương lấy đôi cánh hỏa viêm, nhào tới khu cửa thành.
- Chúng ta đi mau, nhanh a.
Cơ Tuyết Thần đều nôn nóng đến muốn khóc, còn suýt chút đã cầu khẩn cầm lấy Đồng Đại rồi.
Cả tòa cổ thành đều đang bạo động, tượng đá khủng bố đấu đá bừa bãi, phương viên mặt đất hơn mười dặm đang lắc lư, khe hở cực lớn đang lan tràn, nuốt hết cây cối cùng biển người.
Mã Đại Mãnh, Nguyệt Tình, Đồng Đại, Đồng Đồ, Phương Mục Ca, còn có Bạch Hổ, đều sốt ruột nhìn qua chỗ đó, cũng kỳ quái làm sao Tần Mệnh lại bất động rồi.
- Tiểu Bạch... Trốn...
Tần Mệnh tốn hết sức lực lượng toàn thân phát ra mấy chữ, cũng buông lỏng tay ra.
Bạch Tiểu Thuần cưỡi Thanh Ngưu rơi xuống đất, toàn thân Thanh Ngưu dâng lên ánh xanh, xua tán lấy bùn nhão, hắn kỳ quái ngẩn đầu, sắc mặt ngưng trọng, như thế nào rồi?
- Trốn...
Tần Mệnh cảm nhận được uy hiếp lớn lao, toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy, hắn dùng ra lực lượng toàn thân khó khăn quay đầu, nhìn phía ngoài thành. Hắn nhìn thấy Đồng Ngôn nôn nóng vọt mạnh, cũng nhìn Đồng Hân, Nguyệt Tình... nôn nóng phía xa xa.
Nguyệt Tình run rẩy trong lòng, một loại dự cảm cực kỳ chẳng lành.
Thời điểm hai mắt Đồng Hân va chạm vào ánh mắt Tần Mệnh, dùng sức che lấy đôi môi đỏ mọng, nước mắt tràn mi, ta tại sao khóc? Ánh mắt kia... Là... Biệt ly?
Sau một khắc, Tần Mệnh bị lực lượng nào đó khống chế, kéo lấy xông vào nơi sâu nhất trong cổ thành chỗ.
- Không!!
Đồng Hân, Nguyệt Tình, thê lương thét lên, toàn thân đều giống như bị cái gì đó hung hăng đánh trúng, suýt chút nữa co quắp ngồi dưới đất.
Đồng Đại, Đồng Đồ, Phương Mục Ca mở lớn miệng, hít hơi thật sâu, đầu trống rỗng.
Như thế nào rồi? Rốt cuộc là như thế nào rồi!
- Rống!
Bạch Hổ nổi giận, đạp trên bão táp bay lên không, phóng tới cổ thành.
- Tần Mệnh! Ngươi điên rồi, trở lại cho ta!
Đồng Ngôn thét lên hô to, như chớp xẹt qua tường thành, xâm nhập cổ thành, nhưng... Tần Mệnh biến mất trong sương mù dày đặc, rốt cuộc cũng nhìn không tới bóng dáng.
Sâu trong cổ thành, núi cao sụp đổ như mọc thành phiến, mặt đất rạn nứt, khe hở cực lớn làm cho người ta sợ hãi, rất nhiều khu kiến trúc đều sụp đổ xuống dưới, cuồn cuộn bùn nhão chảy xuôi vào bên trong.
Oanh, bàn tay cực lớn dò xét đi ra, trùng trùng điệp điệp vỗ vào trên núi thấp phía trước, núi thấp vỡ vụn, bùn nhão tóe lên trời cao, cả tòa cổ thành đều run run.
Tần Mệnh bị lực lượng vô hình kéo đến nơi đây, dù là hắn đã trải qua vô số hung hiểm, cũng bị một màn trước mắt làm cho sắc mặt trắng bệch.
Một tay mà thôi, nhưng lại như là một ngọn núi khổng lồ, để cho Tần Mệnh cảm nhận mình nhỏ bé không gì sánh được, tại trước mặt nó mình tựa như là một con bọ rùa hèn mọn. Bàn tay khổng lồ tất cả đều là bùn nhão, cuồn cuộn chảy xuôi, đúng là nó làm nổ tung tóe mặt đất, rung động cả tòa cổ thành.
Sát khí ngập trời, bụi mù đậm đặc cuồn cuộn, từ trong khe hở phun mạnh ra.
Bàn tay khổng lồ mạnh mẽ kìm lấy mặt đất, giống như là muốn đem bản thể xông ra mặt đất, thanh âm nổ tung quá lớn, vang thông trời đất. Tuy nhiên nhìn kỹ lại, trên bàn tay lớn ấy lại quấn đầy xiềng xích, xiềng xích đã không biết bao nhiêu năm tháng rồi, cũng đã đen nhánh tỏa sáng, bắt đầu khởi động lấy năng lượng đáng sợ, gắt gao quấn quanh lấy nó.
Tần Mệnh cực lực giãy dụa, nhưng căn bản không thể động đậy.
Hắn kinh hãi gần chết, khó có thể bình tĩnh, đó là cái gì? Vì cái gì lại nắm ta đến đây?
Trong thành ngoài thành, toàn bộ đều là tình cảnh bạo loạn, người ở phía ngoài điên cuồng thoát đi, người ở bên trong kêu khóc xông ra bên ngoài, nhưng lại tìm không thấy phương hướng, một người tiếp theo một người ngã vào trong bùn nhão bị nuốt hết, một người tiếp lấy một người bị tượng đá ôm lấy, đè ép kéo vào lòng đất, cực kỳ bi thảm, thê lương tuyệt vọng.
Đồng Ngôn cùng Bạch Hổ xông vào trong, nhưng tượng đá đã thành hoạ, ùn ùn kéo đến xông ra bên ngoài, bọn hắn ba phen mấy bận gặp nạn, bị sống sờ sờ khu chạy ra ngoài.
Bọn người Đồng Hân đều sốt ruột xông lại, cũng ý đồ xông vào bên trong, nhưng tượng đá quá lớn, như là từng tầng sóng lớn đập vào mặt.