Thật là đấu thú a, trong lòng Ôn Dương vẫn là thêm một phần cẩn thận. Chưa từng gặp qua đấu thú, nhưng nghe nói qua đấu thú hung hãn, ngay cả những thế lực cấp bá chủ đều bồi dưỡng đấu thú, chấp hành nhiệm vụ đặc thù đến nguy hiểm.
- Thứ cho ta mạo muội, ngươi là làm sao lại bị thương?
- Ta xông lầm một hiểm cảnh, bị thương liền hôn mê.
Ôn Dương không tin Tần Mệnh, nhưng không có nhiều tính toán:
- Ta nghe nói qua liên minh Tinh Diệu, tại phía tây Cổ Hải có sức ảnh hưởng rất lớn, là một tổ chức cấp bá chủ, người chơi cái loại trò chơi này rất nhiều.
Phía tây Cổ Hải?
Trong đầu Tần Mệnh xiết chặt.
- Tổ chức mạnh nhất hải vực này là ai?
- Tru Thiên điện a.
Ôn Dương cười khẽ, cái này còn phải hỏi sao? Đem Tru Thiên điện phóng tới Cổ Hải mênh mông vô cùng tận, cũng là mấy cái mạnh nhất đi.
Nhắc đến Tru Thiên điện, trong ánh mắt Ôn Dương tràn đầy khát vọng cùng kính sợ, trong lòng của hắn, Tru Thiên điện giống như là tòa Thánh Đường cao cao tại thượng, là thánh địa tụ tập thiên tài tu võ, có thể phủ thêm áo bào Tru Thiên điện, đích thị là quang vinh vô thượng, đi tới chỗ nào cũng đều được người khác kính trọng.
Như đại ca cùng nhị tỷ của hắn, từ khi gia nhập Tru Thiên điện, địa vị hoàn toàn không giống với lúc trước. Mỗi lần về nhà, phụ thân cùng các thúc bá đều vô cùng khách khí. Mượn nhờ cái phần vinh hạnh đặc biệt kia, sinh ý gia tộc thương hội cũng làm thuận lợi hơn rất nhiều.
Tần Mệnh mê muội rồi, Tru Thiên điện? Ta từ phía tây Cổ Hải, bay đến phía đông Cổ Hải rồi? Từ lĩnh vực hải tộc, bay tới khu Tru Thiên điện khống chế? Nếu như không phải nhìn nam tử ở trước mắt không giống như nói đùa, hắn thật hoài nghi đó là bố cục, là ai đang tính toán hắn, thậm chí đã lọt vào cái bẫy nào đó.
- Đúng rồi, ta tên Ôn Dương, còn chưa hỏi tục danh của ngươi.
- Lục Nghiêu.
Tần Mệnh lần nữa dùng tên giả của hắn, hắn muốn hỏi một chút đến cùng mình đã hôn mê bao lâu, nhưng nhìn Ôn Dương bộ dạng, thậm chí không biết chuyện quyết liệt tại hải tộc, chớ nói chi là Thanh Loan di tích cổ, dù sao cũng quá xa xôi, xa xôi đến như là hai cái thế giới khác nhau.
Ôn Dương mặc niệm mấy lần, mỉm cười nói:
- Bôn Lôi Sơn Trang chúng ta nhiều sân nhỏ, phòng ở cũng nhiều, ngươi trước tiên có thể ở tại đây, dưỡng thương tốt lại đi.
- Rất cảm tạ ngươi, không nghĩ tới lại đụng phải người tốt.
Tần Mệnh vui đùa nói.
Nét nụ của Ôn Dương hơi khổ:
- Người tốt? Ha ha, bây giờ nghe đến hai chữ ‘Người tốt’, đều giống như mỉa mai. Không nên hiểu lầm, ta không phải nhằm vào ngươi.
- Ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão, không phải không tốt, thời điểm chưa tới nha.
Ôn Dương cười xua tay:
- Hồi báo coi như xong, tiện tay mà thôi, thật không phải chuyện lớn gì.
Tiểu nữ hài mở ra đôi mắt to sáng lóng lánh, vụt sáng hai cái, tỉnh rồi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lăn bò lên, như là con nai linh xảo, nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía Tần Mệnh. Hình thể của nàng quá nhỏ, chăn nhung dày rộng đều giống như trèo đèo lội suối.
- Nhi nữ này của ngươi... Mấy tuổi rồi?
Ôn Dương lần đầu tiên nhìn thấy hài tử nhỏ như vậy, cực kỳ giống tinh linh trong truyền thuyết, tóc đen sáng ngời mềm nhẵn, như là tơ lụa, không gió tự lên, nhẹ nhàng tung bay, thân thể trắng nõn như là ngọc thạch, còn hiện ra ngọc quang nhàn nhạt, lần đầu tiên gặp mặt, khả năng đại dương sáng quá, không có làm sao quá chú ý, hiện tại xem xét, ngọc quang quanh quẩn lấy thân thể trắng như ngọc của nàng, như là khí tức tiên linh, thần bí nói không nên lời.
- Hai tuổi đi.
Tần Mệnh bưng lấy tiểu nữ hài đang nhảy tới, thanh tú hoạt bát, đáng yêu xinh đẹp, nàng giống như rất thích Tần Mệnh.
Đi?
Ôn Dương biểu lộ quái dị, giọng điệu này của ngươi giống như không quá xác định a.
Tần Mệnh nhìn tiểu nữ hài trong tay, nhưng lại không biết là nên cao hứng hay là nên cảnh giác, nàng thật là sinh mạng nhỏ trong trứng ngọc? Nhưng vạn dặm đại dương mênh mông a, nàng làm sao tới được? Nếu như nàng thật sự là sinh mệnh trong trứng ngọc, rất có thể chính là huyết ngọc hài cốt trên hòn đảo đống kia trùng sinh.
Tần Mệnh nghĩ tới đây tâm đều rét run, hồi tưởng uy năng đống kia xương khô, vạn năm trôi qua hồn lực đều không tiêu tan, cần dùng cả tòa cổ thành đi trấn áp, nàng ngày ấy sẽ là có hạng thần uy tày trời gì. Nếu như quả trứng này là từ vạn năm trước bay đến, chẳng lẽ là ở thời điểm nữ tử phát giác được nguy hiểm, ‘Huyết nhục làm giấy, gấp giấy làm thuyền’, ném vào dòng thời không.
Nàng đây là trùng sinh a!
Tần Mệnh bưng lấy nữ hài, trong tay cảm thấy nặng trịch. Nếu như quả trứng này lưu tại Vạn Tuế Sơn, có lẽ liền dần dần tàn lụi rồi, ngoài ý muốn gì đều sẽ không phát sinh, ta mang nó đi ra đến cùng là phúc hay là họa?
Tần Mệnh lại nghĩ tới thanh âm nữ tử kia, lại muốn để cho hắn trở lại vạn năm trước, trở lại cái biến cố thời kì cuối tại thời đại loạn võ kia!
Nàng là muốn nghịch thiên cải mệnh sao?
- Mẫu thân của nàng đâu?
Ôn Dương suýt chút nữa thốt ra mẫu thân của nàng là cái gì.
Mẫu thân của nàng? Mẫu thân của nàng thông thần rồi! Tần Mệnh lắc đầu, nói:
- Không còn nữa rồi.
- Nàng tên là gì?
Ôn Dương lưu ý lấy biểu lộ của Tần Mệnh, giống như có chút mê mang, chẳng lẽ đang nhớ về mẫu thân của hài tử? Tiểu cô nương này mặc dù rất nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thật sự là rất đáng yêu, nhất là cặp mắt kia, rất linh tính rất có tinh thần.
- Lam!
Tần Mệnh cho nữ hài cái tên, Lam, sương mù trong núi rừng, thân thế nàng chính như sương mù, tương lai.