Kiều Vũ Hi từng câu đâm chọt trong lòng Ôn Dương, đâm đến ngực khó chịu. Nếu như hắn có thể gia nhập Tru Thiên điện, có lẽ còn có thể có quyền nói vài lời, nhưng bây giờ, nếu như hắn dám bỏ Kiều Vũ Hi, phụ thân thậm chí khả năng cắt chân của hắn.
Kiều Vũ Hi trừng mắt nhìn Ôn Dương, cho đến khi khí thế của hắn yếu đi, không dám cùng nàng đối mặt, lúc này mới hừ lạnh một tiếng:
- Nhìn cái kinh sợ dạng này của ngươi! Nhìn liền buồn nôn!
Tay Ôn Dương đan chéo sau lưng suýt chút nữa liền vung lên, tát cho nàng một cái, nhưng... Ôn Dương hiểu rất rõ tính cách nữ tử này, một khi hắn động thủ, nàng cùng gia tộc của nàng, còn có gia tộc của mình, không đem hắn lột da liền còn chưa xong.
- Hôm nay ta không phải đến cùng ngươi cãi lộn ầm ĩ, ta cũng lười cùng ngươi cãi lộn ầm ĩ. Nhị tỷ ngươi tháng sau sẽ về tới kiểm tra cảnh giới của ngươi, nếu như nàng chỗ đó đều không thông qua, gia tộc sẽ không để cho ngươi đi báo danh tham gia khảo hạch, ai cũng gánh không nổi. Tuy nhiên ta thấy ngươi cũng không có hi vọng gì rồi, đều không cần nhị tỷ trở lại.
Hôm nay ta đến cùng ngươi nói chuyện sinh con, chúng ta thành thân sáu năm rồi, hai bên đều thúc muốn hài tử, người ở phía ngoài cũng đều đang nói huyên thuyên, ngươi không quan tâm bị người khác nói ‘Vô năng’, nhưng Kiều Vũ Hi ta muốn mặt. Chuyện sinh con, hôm nay phải giải quyết, liền theo như ta nói xử lý, đi ra bên ngoài tìm nữ tử trở lại thay thế, sinh ra hài tử đuổi nàng đi, ta đến nuôi dưỡng. Còn làm sao giấu diếm, chính ngươi cân nhắc đi.
Kiều Vũ Hi tuyệt đối không có khả năng để cho Ôn Dương đụng vào thân thể của nàng, nhưng cần hài tử đến ngăn chặn miệng của người khác, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng những nữ tử khác đến thay Ôn Dương sinh con, nàng làm bộ mang thai, làm bộ sinh, lại thu dưỡng đứa bé kia.
Sắc mặt Ôn Dương vô cùng khó coi, hắn cũng không muốn đụng vào Kiều Vũ Hi, nhưng cùng người khác sanh con, lại đuổi người đó đi? Để hài tử lại cho nàng? Thiệt thòi nàng nghĩ ra được! Đây là vô tình đối với những nữ tử khác, cũng là không phụ trách đối với hài tử, Ôn Dương khó có thể chấp nhận. Huống chi hài tử không phải Kiều Vũ Hi thân sinh, nàng sẽ đối xử tử tế? Đơn giản là làm cái công cụ mà thôi.
Kiều Vũ Hi liếc mắt nhìn Tần Mệnh:
- Ngươi là ai? Đúng rồi, kẻ cứu được trên đường kia.
Tần Mệnh gật gật đầu, chào hỏi, không nói chuyện.
- Đều đã tỉnh dậy, sao lại còn không đi, lại ở chỗ này làm gì, còn trông cậy vào Ôn gia nuôi ngươi?
Kiều Vũ Hi hơi ngửa đầu, thái độ lãnh ngạo. Tuy nhiên, thời điểm chú ý tới tiểu nữ hài trên vai Tần Mệnh, trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, nếu không đem giữ nàng lại làm hài tử của mình? Không được, đứa nhỏ này rất cổ quái, hơn nữa thời gian không tốt.
Tần Mệnh cười khẽ, hắn còn không đến mức tính toán cùng loại ác phụ này.
- Cười cái gì? Là ta đang nói đùa cùng ngươi? Trong vòng ba ngày, thu dọn đồ đạc, cút! Nơi này không phải thiện đường, không chứa chấp tên ăn mày.
- Kiều Vũ Hi, hắn là khách nhân của ta, không phải tên ăn mày.
Ôn Dương quát tháo.
- Tùy tiện nhặt người đều có thể mang về làm khách nhân, Ôn Dương ngươi còn thật hiếu khách!
Kiều Vũ Hi mỉa mai, quay người rời khỏi, giống như chẳng muốn nói chuyện cùng loại người thân phận thấp kém như Tần Mệnh này.
- Suy nghĩ thật kỹ chuyện sinh con đi, qua mấy ngày cho ta câu trả lời thuyết phục.
Sắc mặt Ôn Dương đỏ lên, cắn răng nắm chặt tay, xem ra tức giận đến không nhẹ, cũng may hắn đã quen, từ từ khống chế được lửa giận, cho đến khi Kiều Vũ Hi rời khỏi, đều không thể phát tác, hắn lộ vẻ sầu thảm cười cười, ngồi trở lại ghế.
- Thật có lỗi, lại để cho ngươi chê cười.
- Lợi ích hôn nhân?
- Ừm, thương hội Kiều gia lớn hơn thương hội Ôn gia chúng ta nhiều, chúng ta rất nhiều nơi đều cần dựa vào Kiều gia.
Ôn Dương quả thực không muốn nhiều lời.
Tần Mệnh không tiện thảo luận chuyện nhà người khác:
- Ngươi muốn vào Tru Thiên điện?
Ôn Dương thở dài một hơi:
- Muốn! Nằm mộng cũng muốn! Nhưng Tru Thiên điện không phải dễ dàng vào như vậy, danh ngạch tuyển nhận đệ tử hàng năm của bọn hắn có hạn, xét duyệt vô cùng nghiêm khắc, có thể nói là ba trăm đến năm trăm nhân tài có thể cạnh tranh một cái danh ngạch. Ta lập tức muốn tới ba mươi tuổi rồi, chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Bốn năm trước, sau khi ta khảo hạch thất bại, đi ra bên ngoài tu luyện, rất ít trở lại, vốn tưởng rằng có thể được đại cơ duyên, thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng... Khả năng vận khí không tốt, mặc dù tiến vào tam trọng thiên rồi, nhưng cách tứ trọng thiên còn xa. Dùng cái tuổi này của ta, tam trọng thiên là tiêu chuẩn khảo hạch thấp nhất, tứ trọng thiên mới có hi vọng.
Ôn Dương lắc đầu, các trưởng lão trong gia tộc kiểm tra đo lường qua thực lực của hắn rồi, rất thất vọng, khẳng định hắn không có hi vọng thông qua khảo hạch. Tháng sau, nhị tỷ sẽ đích thân trở lại một chuyến, khảo giáo xuống trình độ của hắn, nếu như nhị tỷ lắc đầu, hắn ngay cả tư cách báo danh đều không có, chỉ có thể cam chịu số phận, ngoan ngoãn ở lại tiếp quản thương hội gia tộc.
Ôn Dương biết rõ nhị tỷ cũng không chào đón hắn, hơn nữa nàng cùng đại ca đều tiến vào Tru Thiên điện rồi, cần phải có người ở lại quản lý thương hội, trù bị tài nguyên cho bọn hắn, trừ phi mình biểu hiện vô cùng xuất sắc, nàng nhất định sẽ phủ định bản thân.