Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1547 - Chương 1547 - Lôi Đạo (1)

Chương 1547 - Lôi đạo (1)
Chương 1547 - Lôi đạo (1)

Tru Thiên điện? Ngươi tìm ta a, ta đến rồi đây! Kinh hỉ không, ngoài ý muốn không? Nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy ha.

Mặc dù cái ý nghĩ này có chút khoa trương, không thua gì muốn chết, nhưng, bốc đi ra liền đè không được.

Ôn Dương cùng Tần Mệnh tán gẫu, hỏi các loại chuyện đấu trường Tinh Diệu, Tần Mệnh mặt mỉm cười đáp lại, nhưng trong đầu lại yên lặng tính toán. Nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn phải là để cho Nguyệt Tình và mọi người biết rõ bản thân còn sống, hắn gần như có thể tưởng tượng, là thời điểm bọn hắn trơ mắt nhìn bản thân chết ở cổ thành cực kỳ bi thương.

Đúng rồi, Vương Hầu!

Tại hải vực này có Vương Hầu hay không?

Vương Hầu của Thiên Vương Điện cũng không có trở về toàn bộ, còn có bộ phận người tỏa ra trong hải vực xa hơn, bị chút chuyện ràng buộc lấy.

Ví dụ như Hỗn Thế Chiến Vương mất tích thật lâu!

Tần Mệnh yên lặng thở dài một hơi, đi trước một bước nhìn một bước, hiểu tình huống chờ cơ hội đi.

- Có hứng thú cùng ta đi ra ngoài uống vài chén hay không?

Ôn Dương trong lòng phiền muộn, muốn tìm người say một cuộc.

Tần Mệnh nhìn cánh tay của mình, chần chờ một chốc, chỉ sợ cái bùn lầy kia lại đột nhiên xuất hiện.

- Không tiện coi như xong.

- Thuận tiện, ta mời khách.

Ôn Dương cười nói:

- Xem thường ta? Ăn một bữa rượu ta vẫn là mời được. Đi, đi Khanh Nguyên lâu, chỗ đó có rượu ngon!

Bích Ba đảo phồn hoa náo nhiệt, để cho Tần Mệnh nghĩ tới hoàng thành đại lục xa xôi, từng đầu đường lớn giăng khắp nơi, các loại kiến trúc dựa vào núi mà xây, gặp nước đến xây dựng, đã có phong tình lâm viên, lại có phong cách dã tính tự nhiên, dọc theo đường đi, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, có người cưỡi mãnh thú rêu rao khắp nơi, cũng có người cưỡi mãnh cầm bay qua trên cao, trên đường ngẫu nhiên còn sẽ đụng phải tình cảnh chém giết kịch liệt.

Sâu trong quần sơn nhấp nhô, phân tán lấy tông môn cùng sơn trang khác nhau, theo Ôn Dương giới thiệu, tối thiểu có hơn mười chỗ ‘lãnh địa tư nhân’, kể cả đám kẻ săn giết tụ cư thôn trấn.

Trong tòa nội hồ hòn đảo vờn quanh kia, tọa lạc lấy môn phái được Bích Ba đảo tôn kính nhất —— Tinh Tượng các.

Ôn Dương cùng Tần Mệnh trò chuyện rất hợp ý, hắn phát hiện người này kỳ thật rất dễ thân cận, không có cái chủng loại lệ khí giống như các đấu thú kia, cũng không có cái chủng loại ác nhân hung hãn kia, ngược lại rất bình thản rất tùy ý.

‘Khanh Nguyên lâu’ tên nghe coi như văn nhã, mà khi tới đây, khí thế hung hãn đập vào mặt để cho Tần Mệnh vội vàng không kịp chuẩn bị.

Tửu lâu lại là đầu ‘Hắc Hổ’ uy mãnh, cao chừng hơn năm mươi thước, kiên cường nghiêng về phía trước, giơ cao lên móng phải, một bộ khí thế ác hổ vồ mồi, để cho người ta sợ hãi, cái tòa kiến trúc mô hình ‘Hắc Hổ’ này kéo dài qua ba ngọn núi cao, tại cả ngọn núi trong rừng đều vô cùng đáng chú ý, nó là dùng một khối thiên thạch nguyên vẹn đục khắc thành, hồn nhiên thiên thành, mà không phải ghép nối, xa xa nhìn lại, chân tướng là đầu hổ lớn gào thét với núi rừng.

- Nơi này đã từng là tòa núi đá cực lớn, tọa lạc tại đỉnh ba ngọn núi, về sau bị ‘Long Hổ Môn’ mở thành đầu hổ lớn này, lại sửa thành một tửu lâu, là dùng mệnh danh thê tử môn chủ Long Hổ Môn lúc ấy. Long Hổ Môn ban đầu chỉ là dùng nó đến mở tiệc chiêu đãi khách, về sau từ từ cũng liền mở ra, mặc dù tiêu phí là cao chút, nhưng hoàn cảnh đặc thù, vị trí đặc biệt, chính là có thể nhìn xuống núi rừng, lại có thể trông về đại dương mênh mông phía xa, uống rượu càng có thể uống ra hào hùng.

Ôn Dương đứng dưới chân núi, nhìn lên hổ lớn trên đỉnh núi.

Xung quanh thế núi nhấp nhô, gỗ già xanh tươi rậm rạp, sóng xanh chập chùng, nó tọa lạc ở chỗ này, cho người ta cảm giác hào phóng cùng cuồng dã như hổ khiếu sơn lâm.

Bọn hắn vừa đi vào Khanh Nguyên lâu, một vị phu nhân nhiệt tình xinh đẹp trong hành lang hai mắt tỏa sáng, tự thân đi ra nghênh đón:

- Đây không phải Ôn Dương công tử của chúng ta ấy ư, trở lại lúc nào? Đã hơn một năm không gặp ngài.

- Kỳ lão bản, tự thân thu xếp đây này, hôm nay là có khách quý gì sao?

Ôn Dương mỉm cười gật đầu.

Phu nhân xinh đẹp nhưng lại thật bất ngờ:

- Ôn Dương công tử, ngài không phải là bị mời đến hay sao?

- Ta mấy ngày hôm trước vừa trở về, còn chưa kịp cùng các bằng hữu chào hỏi, bọn hắn không biết ta đến rồi đi. Ai ở chỗ này mời khách?

Nụ cười tươi trên mặt hu nhân xinh đẹp lộ ra xấu hổ:

- Người nhà... Ngài...

Đôi má Ôn Dương có chút co lại, ha ha cười hai tiếng, nhưng lại không biết trả lời thế nào. Lại tỉnh táo như nào, lúc này cũng xấu hổ rồi.

Người nhà đang mở tiệc chiêu đãi tại Khanh Nguyên lâu, hắn vậy mà không biết? Hắn còn ‘Lỗi thời’ lại tới đây.

Phu nhân xinh đẹp mời cũng không phải, tiễn khách cũng không tốt. Ôn Dương cùng phu nhân của hắn tình cảm không tốt, người trên đảo ai cũng biết, Kiều Vũ Hi chỉ vào cái mũi Ôn Dương mắng chửi cũng không phải lần một lần hai. Nếu Kiều Vũ Hi đã không có mời Ôn Dương, khẳng định không hy vọng hắn tham gia, nếu như hai người đụng phải, không chừng sẽ gây ra nhiễu loạn gì.

Tần Mệnh nhìn hoàn cảnh đại sảnh xa hoa:

- Chúng ta đổi nơi đi, loại hoàn cảnh này uống rượu không sướng, còn không bằng đến trong núi rừng làm cho chút món ăn dân dã, thịt nướng uống rượu. Lão bản, cho hai vò rượu ngon, mang đi.

Phu nhân xinh đẹp thầm nghĩ người này rất có nhãn lực, bận cười nói:

- Hai vị chờ một chốc, ta đi lấy.

Tần Mệnh lấy ra hai miếng hắc tinh tệ, đưa cho phu nhân xinh đẹp:

- Loại tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment