- Không phải chết lặng, là không có biện pháp. Cùng nàng cãi lộn ầm ĩ, cùng nàng náo, nàng khẳng định không thuận theo không khuất phục, mắng ta đây thương tích đầy mình, cuối cùng mất mặt vẫn là ta. Ta có đôi khi thật muốn đánh nàng hai cái tát, nhưng đánh rồi lại có thể như thế nào đây? Nàng sẽ không dễ tha cho ta, gia tộc của nàng sẽ không dễ tha cho ta, gia tộc của ta cũng sẽ hung hăng dạy dỗ ta.
Ôn Dương cười khổ lắc đầu:
- Bất lực sao? Làm người làm đến phần của ta đây, coi như là bi kịch rồi.
Tần Mệnh á khẩu không trả lời được, là tâm quá thiện? Tính cách yếu? Hay là quá nhiều bất đắc dĩ.
Ôn Dương ngửa đầu, tựa ở trên cột đá:
- Trước khi ta có thể chứng minh bản thân, ta không muốn cãi lộn ầm ĩ, cũng không muốn náo, như vậy sẽ chỉ làm người khác chế giễu.
- Ngươi tu luyện lôi pháp?
- Bôn Lôi Quyền! Linh cấp thượng phẩm! Phích Lịch Kiếm Quyết, linh cấp thượng phẩm! Bôn Lôi Quyền là trân tàng trong nhà, Phích Lịch Kiếm Quyết là ta lấy được lúc lịch luyện ở bên ngoài. Kỳ thật ta còn có bộ võ pháp, tìm được trong một hiểm cảnh, ‘Lôi Quang Điện Vũ’, rất có thể là Địa cấp, đáng tiếc chỉ có tàn cuốn, ta cưỡng ép tu luyện đến chấn thương kinh mạch.
Ôn Dương cảm thấy thật đáng tiếc, nếu như có thể đạt được Lôi Quang Điện Vũ nguyên vẹn, hiện tại rất có thể đã tiến vào tứ trọng thiên rồi.
- Ta cũng là tu luyện lôi đạo.
- A? Trùng hợp như vậy, chúng ta đúng là rất có duyên phận.
Ôn Dương mỉm cười, hình thái linh lực hiển hóa có rất nhiều loại, sấm sét thuộc về bên loại rất ít kia. Lực sát thương cùng lực công kích của lôi đạo đều rất mạnh, nếu như có thể được đến võ pháp đại hình sấm sét, dù cho là gặp phải quần chiến cũng sẽ không sợ.
- Ta dạy cho ngươi mấy dạng?
Ôn Dương động tâm, nhưng lại lắc đầu, võ pháp là căn mệnh tử của mỗi võ giả, trực tiếp quyết định lấy thực lực chiến đấu cùng tốc độ trưởng thành, bình thường đều là giấu cực kỳ chặt chẽ, thà rằng hủy diệt cũng sẽ không nguyện ý để cho người khác tu luyện.
- Thật không cần? Nói không chừng có thể giúp ngươi tiến vào tứ trọng thiên.
- Ba tháng sau chính là kỳ hạn khảo hạch rồi, tình huống của ta ta mình tự mình biết, dù là một lần nữa cho ta một bộ võ pháp linh cấp thượng phẩm hoàn toàn mới, cũng vượt qua không qua hàng rào tam trọng thiên.
- Địa cấp thì sao?
- Ngươi có võ pháp Địa cấp?
Ôn Dương có chút há mồm, thật không thể tin được nhìn Tần Mệnh.
Nói đùa sao?
- Là bộ võ pháp Địa cấp trung phẩm.
Thiên hạ vô vàn lôi đạo, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết đủ để được xưng tụng là trân phẩm rồi, nếu như Ôn Dương tham ngộ ra, tu luyện xong trước hai thức, khả năng tiến vào tứ trọng thiên là rất lớn.
- Địa cấp, trung phẩm?
Ôn Dương nhìn ánh mắt của Tần Mệnh, không giống như là nói đùa.
Võ pháp linh cấp thượng phẩm cũng đã vô cùng trân quý rồi, bình thường có tiền mà không mua được, võ pháp Địa cấp? Bất luận phóng tới tông môn cường tộc nào, cũng phải cần bày ở vị trí quan trọng, không phải đệ tử trọng điểm bồi dưỡng tuyệt đối tu luyện không đến.
- Ta chỉ đạo ngươi trước hai thức, có thể lĩnh ngộ hay không còn phải nhìn ở ngươi.
Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết chỉ có ba thức, thức thứ nhất Lôi Đình Thiên Âm, thức thứ hai Bạo Vũ Cuồng Lôi, thức thứ Diệt Thế Thịnh Yến. Uy lực giữa ba thức thì hiện lên trình độ tăng gấp đôi, Lôi Đình Thiên Âm đã rất ít dùng, nhưng thức thứ hai Bạo Vũ Cuồng Lôi hiện tại hắn thường xuyên sử dụng, Diệt Thế Thịnh Yến càng là uy lực kinh người. Tuy nhiên Diệt Thế Thịnh Yến không thể truyền cho Ôn Dương, cũng không phải không nỡ, là khí hải Ôn Dương thi triển không đi ra, nếu như cưỡng ép vận dụng, nhẹ thì tháo nước linh lực toàn thân, nặng thì sẽ tổn thương khí hải, như vậy hậu quả liền nghiêm trọng rồi.
- Ngươi thật sự muốn truyền võ pháp Địa cấp cho ta?
Ôn Dương nằm mộng cũng muốn tu luyện võ pháp Địa cấp.
Võ pháp Địa cấp a, lại còn là trung phẩm, ngay cả đại ca nhị tỷ đều không có cơ hội tu luyện. Đừng nói hai thức, một thức đều được! Nếu như có thể tu luyện tới võ pháp Địa cấp, thực đủ sức để nghiền áp những võ pháp Linh cấp hắn tu luyện kia.
- Đợi ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta dạy cho ngươi.
- Ta hiện tại liền chuẩn bị xong...
Khuôn mặt Ôn Dương kích động đến đỏ lên, khả năng cảm thấy bản thân quá khoa trương rồi, xấu hổ cười cười, nhưng lửa nóng trong ánh mắt làm sao đều đè không nổi nữa.
- Ôn Dương công tử? Có chuyện gì cao hứng như vậy?
Dưới núi mấy vị thanh niên nam nữ đi tới, bị thanh âm kêu to kinh hỉ của hắn hấp dẫn qua đến. Người nói chuyện chính là một nữ tử xinh đẹp, gương mặt trái xoan, lông mày kẻ đen cong cong, mắt to như thủy tinh lóe sáng, có một loại sáng chói linh tính, da thịt trắng tuyết, xinh đẹp hào phóng. Dáng người nàng cao gầy, so với mấy nam tử bên cạnh đều muốn lộ ra cao lớn, bước chân nhẹ nhàng, tư thái ưu mỹ.
- Chu Thanh Thanh cô nương, đã lâu không gặp.
Ôn Dương vội vàng hành lễ, thái độ vô cùng tôn kính.
- Cùng bằng hữu nói chuyện phiếm thôi, nói đến chỗ cao hứng rồi, để cho ngài chê cười.
- Bốn năm không gặp đi, nghe nói ngươi đi ra ngoài tu luyện rồi.
Chu Thanh Thanh khoác lên áo bào màu trắng, hơi có vẻ rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hình dáng dáng người nàng, tốt tới cực điểm, nhiều một phần lộ ra béo, thiếu một phân lộ ra gầy, hai chân thon dài đến thẳng tắp, để cho cả người nàng vô cùng xinh đẹp. Nàng xinh đẹp động lòng người, lại lộ ra cỗ khí chất thánh khiết cùng ưu nhã, để cho người ta nhìn đến tâm tình đều rất thoải mái.
Ôn Dương thụ sủng nhược kinh vội hỏi:
- Bốn năm rồi, rất ít trở lại.
- Tiệc rượu nhanh bắt đầu rồi, cùng đi vào?
- Ta... Ha ha... Ta chính là tới mua vò rượu, không vào.