Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 156 - Cuồng Nhân (1)

Chương 156 - Cuồng nhân (1)
Chương 156 - Cuồng nhân (1)

Quý Nguyên Hổ đang đóng cửa, nghe được thanh âm theo bản năng liền dừng lại, nghiêng người nhìn, hắn cũng muốn nhìn xem bên trong là ai, lại để ba nữ tử nũng nịu đặt ở bên ngoài chờ, quá lãng phí, có phải là nam tử hay không.

Các hộ vệ hành lang cũng quay đầu lại.

- Có việc gì?

Tần Mệnh nhíu mày nhìn bên ngoài.

- Tần Mệnh?

Quý Nguyên Hổ theo bản năng hô lên, hắn đã xem qua toàn bộ quá trình hội võ tại trà hội bát tông, đương nhiên biết Tần Mệnh.

- Tần Mệnh?

Trong phòng phía sau, đám công tử huynh đệ kia toàn bộ đều ngẩng đầu.

- Tần công tử?

Mấy vị hộ vệ này không biết hắn, nhưng cũng biết tên.

Tần Mệnh nhìn thấy nữ tử quỳ dưới đất run rẩy từ khe cửa đối diện:

- Họ chọc đến ngươi? Sao lại để quỳ dưới đất.

- Các nàng...

Quý Nguyên Hổ khí thế hùng hổ lập tức yếu đi. Hắn tận mắt nhìn thấy Tần Mệnh điên cuồng, đây là một người ngoan độc.

- Đóng cửa lại!

Các công tử bên trong vội vàng thúc giục, không muốn có tranh chấp cùng Tần Mệnh, đến lúc đó ảnh hưởng đến Tào Vô Cương sẽ không bù đắp được mất mát.

Tào Vô Cương mày rậm khẽ nhíu, rất bất mãn với bộ dáng khẩn trương của các công tử gia này, nhưng hiểu được mình không tiện hiện thân.

- Không sao đâu, ngươi tiếp tục tắm.

Quý Nguyên Hổ Điêu đóng cửa phòng lại.

- Thật sự là Tần Mệnh? Ngươi không nhầm đấy chứ?

Trong hồ suối có người kỳ quái.

- Không đúng a, Tần Mệnh hôm trước thương thế nghiêm trọng, bị toàn bộ đao đâm thủng, hiện tại hẳn là xuống giường đều khó khăn, làm sao có thể tới nơi này.

- Ta không có khả năng nhìn lầm, chính là Tần Mệnh.

Quý Nguyên Hổ bỗng nhiên có chút ảo não, ta vừa rồi là sợ hãi? Làm thế nào ta có thể sợ hãi?

- Còn ai nữa?

Tào Vô Cương hỏi.

- Không nhìn thấy, liền tự mình đi ra.

- Đừng sợ, hắn dám điên trên võ đài, không dám gây sự ở thành Vũ Lăng này.

- Ta sợ?

- Két...

Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, Tần Mệnh đứng trước cửa, nhíu mày nhìn bên trong.

- Ngươi muốn làm gì?

Quý Nguyên Hổ vừa mới nhấc lên khí thế lại yếu đi.

- Tha cho các nàng.

Tần Mệnh chỉ chỉ ba vị thiếu nữ còn đang quỳ trên mặt đất.

- Ra ngoài đi! Ra ngoài đi!

Quý Nguyên Hổ đã quên các nàng, vội vàng thúc giục.

- Cám ơn.

Ba vị thiếu nữ cuống quít chạy ra khỏi phòng, cũng liên tục nói cảm ơn Tần Mệnh.

- Quấy rầy rồi, lát nữa sẽ đưa cho các ngươi bình rượu.

Tần Mệnh cũng không muốn có liên lụy với những công tử huynh đệ này.

- Không cần!

Quý Nguyên Hổ cũng không dám nhận lễ của hắn.

- Két… !

Cửa phòng đóng lại, Quý Nguyên Hổ thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại hướng bên ngoài quát lớn:

- Nói cho Tề đội trưởng các ngươi, đưa mười hai người! Ngay bây giờ!

- Quý công tử chờ một chút.

Bên ngoài truyền đến thanh âm của bọn thị vệ.

Các công tử trong hồ tuyền miễn cưỡng nở nụ cười:

- Đừng để ý đến hắn, chúng ta chơi, rượu ngon, mỹ nữ, tối nay phóng túng một hồi.

Tào Vô Cương liếc mắt nhìn cửa phòng, cũng không để ý tới nữa, giơ chén rượu lên ý bảo:

- Uống rượu.

- Phù phù.

Quý Nguyên Hổ nhảy vào trong hồ tuyền, bưng chén rượu lên lớn tiếng quát:

- Uống uống uống.

Nhưng...

- Két… !

Cửa phòng lại một lần nữa nhẹ nhàng đẩy ra, Tần Mệnh duỗi đầu nhìn vào trong.

- Ngươi còn chưa xong?

Quý Nguyên Hổ nổi giận.

Tần Mệnh lẳng lặng nhìn tuyền trì sương mù bốc lên trong chốc lát, mày kiếm hơi ngưng tụ, rầm rầm đẩy cửa phòng ra, đi vào.

- Ngươi muốn làm gì?

Các công tử bên trong toàn bộ đứng lên.

- Tần công tử, ngài đây là...

Hộ vệ bên ngoài cũng đi theo vào, Dược Tuyền tiên cảnh không cho phép nháo sự, ai cũng không được.

Tần Mệnh chậm rãi đi về phía tuyền trì, các công tử bên trong lập tức đứng thành một hàng, ngăn cản hắn:

- Tần Mệnh, nơi này không phải là Thanh Vân Tông ngươi, đừng không có việc gì tìm việc! Chúng ta chỉ nói một lần nữa, xin mời ngươi đi ra ngoài!

- Tần công tử, quên đi, ta an bài thêm mấy cô nương cho ngươi?

Bọn thị vệ cũng bắt đầu khuyên nhủ.

- Đừng khẩn trương, hình như ta thấy được một người quen.

Tần Mệnh nhìn trong cùng tuyền trì, bỗng nhiên cười ha hả:

- Tào Vô Cương? Đã lâu lắm rồi.

Tần Mệnh và Tào Vô Cương quen biết?

Những công tử này hai mặt nhìn nhau, toàn bộ quay đầu nhìn về phía Tào Vô Cương.

Tào Vô Cương? Công tử Vô Cương của Mãng Vương phủ? Sắc mặt các hộ vệ lập tức thay đổi, đi về phía trước vài bước, nhìn Tào Vô Cương ở trong tuyền trì, thật sự là hắn! Vị tiểu gia này làm sao trà trộn vào đây được? Không đúng, hắn làm sao lại ở thành Vũ Lăng! Mãng Vương phủ đây là muốn công nhiên khiêu khích bát tông trà hội?

Ánh mắt Tào Vô Cương hơi lạnh lùng:

- Ngươi có thể nhìn thấy ta, không tệ.

Tần Mệnh nở nụ cười, thật đúng là hắn.

- Cách phòng đã ngửi thấy mùi cặn bã, ta còn tưởng rằng là ai đây.

Lời này vừa nói ra, toàn trường biến sắc, mọi người kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, ngay cả hộ vệ đi theo phía sau cũng trợn tròn mắt.

Tào Vô Cương ngưng mi, chậm rãi đứng lên, sắc mặt âm trầm.

- Ngươi dám lặp lại một lần nữa?

- Cái mùi cặn bã này của ngươi, mùi thuốc nồng đến đậm đến đâu cũng không che được. Lá gan không nhỏ a, dám vào thành Vũ Lăng, không sợ bị người khác giết chết?

Mấy vị công tử nghe được thì vội vàng hít vào một hơi lạnh, đây đâu phải là quen biết a, cái này rõ ràng có thù a. Nhưng không đúng a, Tần Mệnh lúc trước không phải là nô bộc của Thanh Vân Tông sao? Làm sao có thể có quan hệ cùng công tử tôn quý vương phủ?

Bình Luận (0)
Comment