Trên người Tần Mệnh tuôn ra bùn lầy, rất nhanh liền đem hắn phong bế, lâm vào hôn mê.
Ôn Dương đã thấy nhưng không thể trách, đem Tần Mệnh bố trí ổn thỏa đến trong sơn động, toàn tâm tu luyện lôi pháp, không ngừng cùng bọn thị vệ luận bàn.
Thời điểm Chu Thanh Thanh tìm tới nơi này, đã là chạng vạng tối, ánh nắng chiều xinh đẹp treo đầy vòm trời, rừng rậm sâu xa sớm lâm vào hôn ám.
- Thanh Thanh cô nương?
Nhìn nữ tử xinh đẹp đi tới ở phía trước, Ôn Dương còn cho là mình là bị hoa mắt, trên người Chu Thanh Thanh có loại khí chất không linh phiêu dật, như tinh thần lập loè trong tinh không, mỉm cười thản nhiên để cho người ta như tắm gió xuân, hắn dịu dàng điềm tĩnh, để cho lòng người sinh cảm giác thân cận.
- Chúc mừng Ôn Dương công tử, đạt được ước muốn.
Hai con ngươi Chu Thanh Thanh linh động, tinh khiết không có sóng, nhưng sâu trong đôi mắt nhưng lại nổi lên điểm điểm rực rỡ, nàng không để lại dấu vết thăm dò Ôn Dương. Trước kia đã gặp mặt vài lần, cũng có ý dò xét qua công tử Ôn gia quật cường lại thật mạnh này, nhưng nhìn thấy đều là hình tùy ý ảnh bình thường, cũng không có cái gì bất phàm, nhưng hôm nay xem xét, lại là một hình ảnh ngay cả nàng đều kinh ngạc.
Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, dường như cả phiến thiên địa đều bao phủ dưới lôi uy vô tận, Ôn Dương chân đạp lôi triều, trong tay cầm chiến mâu, một đôi mắt hừng hực điện mang, phóng đãng bá đạo mạnh mẽ, khí thế hủy diệt ùn ùn kéo đến tràn ngập vòm trời sông núi. Tại phía sau hắn, một đầu Lôi Điểu cực lớn giương cánh, như là hung cầm chân thật, hoặc như là Lôi Linh do lôi triều thành, cực lớn để cho người hoảng hốt, con mắt phát đỏ nhưng lại lạnh giá, dường như nhìn xuống trời đất, lại như bễ nghễ muôn dân trăm họ.
- Thanh Thanh cô nương?
Ôn Dương liên tục hô ba lượt, mới đem Chu Thanh Thanh từ trong thất thần tỉnh lại.
Chu Thanh Thanh khôi phục thanh tỉnh, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thấy đâu nữa, Ôn Dương vẫn là Ôn Dương kia, tao nhã, bình dị gần gũi, núi rừng hôn ám, đống lửa rào rạt, trên một cái giá nướng đơn sơ nướng lấy mấy món ăn dân dã.
Nàng nhàn nhạt cười khẽ, ý vị thâm trường mà nói:
- Chúc mừng Ôn Dương công tử, gặp phải quý nhân.
Ôn Dương ngượng ngùng cười cười, không biết nói như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới tiện tay cứu một người, vậy mà có thể cứu đến một hồi cơ duyên.
- Ngươi vừa rồi là tu luyện võ pháp Địa cấp?
Nhiếp Thiên Hiểu kỳ thật vừa đến trong chốc lát, cách rất xa quan sát đến Ôn Dương cùng thị vệ quyết đấu, hắn có thể nói thẳng kết luận, đó nhất định là võ pháp Địa cấp, làm không tốt còn có thể là cấp Trung phẩm.
Ôn Dương tự biết không thể gạt được vị trưởng lão thủ hộ Tinh Tượng các này, cũng không cần thiết phải giấu diếm:
- Địa cấp trung phẩm.
- Là Lục Nghiêu truyền thụ cho ngươi hay sao?
- Vâng.
Nhiếp Thiên Hiểu biểu hiện ra bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc, võ pháp Địa cấp trung phẩm vậy mà lại tùy tiện lấy ra cho người khác? Lục Nghiêu kia đủ hào phóng, cũng bởi vì Ôn Dương giúp hắn?
- Làm sao không thấy Lục Nghiêu công tử?
Chu Thanh Thanh đối với Lục Nghiêu càng hiếu kỳ, nhưng nhìn xung quanh, không có phát hiện bóng dáng Lục Nghiêu. Mệnh cách Ôn Dương xuất hiện biến hóa dữ dội như thế, khẳng định có quan hệ cùng Lục Nghiêu kia, nàng càng hiếu kỳ về lai lịch của Lục Nghiêu, vậy mà có thể ảnh hưởng mệnh cách một người!
- Hắn ngủ.
Ngủ?
Trời vừa tối đã ngủ, thời gian làm việc nghỉ ngơi đủ quy luật đó a.
Nhiếp Thiên Hiểu nói:
- Không cần khẩn trương, chúng ta là đến bái phỏng Lục Nghiêu, có một số việc phải lãnh giáo hắn.
- Nhiếp trưởng lão, ngài hiểu lầm, hắn là thật sự ngủ. Gần đây vì chỉ đạo ta, hắn mệt nhọc quá độ, buổi chiều đã đi ngủ.
Ôn Dương khả năng không có làm sao nói dối được, nhất là đang ở trước mặt Chu Thanh Thanh, vừa mới dứt lời bản thân liền đỏ mặt, như thế nào lại nghĩ ra cái vụng về lý do như vậy.
Thánh Võ mệt mỏi là buồn ngủ sao? Người ta điều trị một lát sẽ tốt nha.
- Hắn ở đâu?
Nhiếp Thiên Hiểu nhìn mắt Ôn Dương.
Ôn Dương nói quanh co một lát, cười khổ nói:
- Hắn đang tu luyện, không tiện gặp người.
- Chúng ta đợi một lát.
Chu Thanh Thanh cũng không bắt buộc.
- Hắn khả năng hai ba ngày mới xuất quan, nếu các ngươi có chuyện gì, ta có thể chuyển cáo thay.
- Không cần, chúng ta đợi ở chỗ này.
- Sao có thể để cho Thanh Thanh cô nương ngươi đợi ở đây như thế được, Lục Nghiêu cũng sẽ băn khoăn.
- Ngươi thật giống như rất căng thẳng?
Chu Thanh Thanh bỗng nhiên nói.
Tần Mệnh tại thời điểm Chu Thanh Thanh tới đây, đã tỉnh, nhưng không để ý đến tình huống bên ngoài, hắn ngồi trong sơn động, nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, ý thức tìm kiếm qua lại trong không gian giới chỉ, nhìn một cái xem có cái gì có thể lợi dụng, đến trợ giúp hắn áp chế phong ấn hay không.
Trong không gian giới chỉ của Tần Mệnh tồn rất nhiều đồ, đều là bảo bối giữ lại trong những năm này. Lật tới lật lui, còn thật để cho hắn tìm đến không ít bảo bối đã quên đi, nhưng thoạt nhìn có thể có chút ít tác dụng cũng không nhiều.
Bảo dược trong Thanh Đồng đỉnh!
Trái tim bên trong đã hoàn toàn dược hóa, dùng để chữa trị thân thể cùng tăng lên cảnh giới là tốt nhất, nhưng không thể tưởng được làm dùng để chặt đứt phong ấn như thế nào.
Đại Diễn Kiếm Điển?
Tần Mệnh đã hiểu thấu đáo sáu thức đầu, còn lại thức thứ bảy cùng thức thứ tám. Dùng thực lực Thánh Võ Cảnh của hắn, nên có thể tìm hiểu thức thứ bảy —— Kiếm đạo thẩm phán, Huyết Tiên Cửu Thiên! Kiếm thuật mà Thánh Võ Cảnh mới có thể tu luyện, nên vô cùng bá đạo, khả năng không kém hơn so với Lôi Bằng truyền thừa. Nhưng kiếm thuật có thể dùng đến đối địch, dùng tại trên người mình sẽ có bao nhiêu hiệu quả?