Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158 - Cuồng Nhân (3).

Chương 158 - Cuồng nhân (3).
Chương 158 - Cuồng nhân (3).

Tào Vô Cương nghiến chặt răng tàn nhẫn lên tiếng, hắn chưa từng thảm như vậy, đứng cũng đứng không vững.

- Hai chúng ta như nhau thôi, ta không giết chết ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng giết chết ta, trong lòng ngươi và ta biết rõ, chúng ta... từ từ chơi.

Tần Mệnh cười nhạo, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Tề đội trưởng phụ trách thủ vệ hôm nay vội vàng xông tới, vừa lúc nhìn thấy Tần Mệnh từ bên trong đi ra:

- Xảy ra chuyện gì?

- Ta thay ngươi bắt được nội gián Mãng Vương phủ, giống như đang do thám tình báo.

- Ai??

- Không biết.

Tần Mệnh nhún vai.

Ngươi không biết à?

Đám người Quý Nguyên Hổ bên trong giật giật khóe miệng. Một câu không quen biết liền đẩy toàn bộ trách nhiệm ra?

Thị vệ bên trong nghênh đón, mặt đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:

- Đội trưởng! Là Tào Vô Cương, tiểu công tử của Mãng Vương phủ, bị Tần Mệnh đánh.

- Tào Vô Cương? Tại sao hắn ta lại ở trong suối nước nóng của chúng ta? Ai cho hắn vào!

Tề đội trưởng trong lòng lộp bộp, nếu như bị bát tông hiểu lầm, thành chủ cũng không tiện giải thích.

- Không rõ ràng lắm, chúng ta cũng là vừa mới biết.

- Vì sao Tần Mệnh đánh hắn?

- Có thể... Có ân oán đi...

Bọn thị vệ cười khổ lắc đầu, nhìn nửa ngày, trực tiếp hồ đồ. Tần Mệnh đi lên liền đánh, căn bản không có lý do, giải thích duy nhất chính là lúc trước hai người có mâu thuẫn.

- Tề đội trưởng! Thủ vệ suối nước nóng các ngươi đều là ăn khô, trơ mắt nhìn khách nhân bị đánh, các ngươi lên tiếng cái rắm gì.

Quý Nguyên Hổ bọn họ không dám rống cùng Tần Mệnh, tất cả tức giận đều trút lên người Tề đội trưởng.

Đội trưởng Tề cũng không dễ chọc:

- Quý công tử gần đây khẩu vị rất nặng a, thích ngửi rắm?

- Ngươi...

Quý Nguyên Hổ giận dữ.

- Ha ha!

Các công tử bên ngoài cười điên cuồng, không kiêng nể gì huýt sáo, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.

- Vô Cương công tử, xin hỏi ngài tiến vào như thế nào?

Sắc mặt Tề đội trưởng khó coi, hắn phụ trách nhiệm vụ thủ hộ hôm nay, có liên quan không thoát khỏi. Nếu bát tông thật sự muốn truy cứu, hắn khó có thể từ chối trách nhiệm.

- Đương nhiên là đi vào!

Sắc mặt Tào Vô Cương đau đớn trắng bệch, đứng không vững.

Tần Mệnh chết tiệt, ta phải giết ngươi !!

Đám người Quý Nguyên Hổ không vui:

- Ngươi lời này là có ý gì? Ôn Tuyền Tiên Cảnh có viết không cho phép Vô Cương công tử tiến vào?

- Đưa Vô Cương công tử đến phủ!

Tề đội trưởng phất tay hạ lệnh, việc này không dám trộn lẫn, giao cho trong phủ xử trí.

- Vâng!

Các hộ vệ chen chúc nhau đi lên.

- Các ngươi làm gì!

Quý Nguyên Hổ muốn ngăn cản, lại bị thô lỗ đẩy ra, hai vị hộ vệ dũng mãnh một trái một phải chống đỡ Tào Vô Cương, mạnh mẽ khống chế.

- Buông ta ra!

Tào Vô Cương cũng nổi giận.

- Mời Vô Cương công tử đến phủ làm khách.

Tề đội trưởng cố ý nâng cao thanh âm, tỏ vẻ không phải bắt, mà là mời khách! Đừng để người khác nắm lấy nhược điểm, gây ra nhiều phiền toái hơn cho thành phủ.

- Vô Cương công tử, mời!

Hai vị hộ vệ không để ý Tào Vô Cương giãy dụa, mạnh mẽ kéo đi.

- Sao ngươi lại đánh Tào Vô Cương?

Hô Diên Trác không hiểu tại sao lại âm thầm kinh hãi, vị gia gia này cũng không phải tùy tiện có thể trêu chọc.

- Sớm muộn gì hắn cũng phải thu thập ta, ta ra tay trước.

- Ý ngươi là sao? Hai người các ngươi trước đây có thù?

- Sau này sẽ giải thích.

Hai hộ vệ đỡ Tào Vô Cương từ đi qua tới bên cạnh hắn, Tào Vô Cương chưa từng chịu loại khuất nhục này, kịch liệt giãy dụa, quay đầu nhìn thấy Tần Mệnh, chửi ầm lên:

- Đồ hỗn trướng! Ta không thu thập ngươi, ngươi ngược lại đến chọc ta đầu tiên. Tần Mệnh, ngươi chỉ là một tên nô bộc, chờ đi, ta nhất định sẽ cưới được Nguyệt Tình, chà đạp trước mặt ngươi...

Bành!

Tần Mệnh nắm lấy tóc Tào Vô Cương, cứng rắn đoạt lấy từ trong tay hai vị hộ vệ.

- Tần công tử!

Hai hộ vệ kinh hãi, đang muốn ngăn cản, Tần Mệnh đã ấn đầu Tào Vô Cương nặng nề oanh trên mặt đất.

Máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang. Mọi người ngược lại hít vào khí lạnh, đủ tàn nhẫn.

- Tần Mệnh, ta làm ngươi...

- Bành!

- Đồ hỗn trướng, ta đây...

- Bành!

- Bành bành bành!

Tần Mệnh ấn đầu Tào Vô Cương, đập xuống sàn nhà năm cái, Tào Vô Cương co giật vài cái, không có động tĩnh gì nữa.

Trong ngoài hành lang hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hơi há miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Người điên chính là người điên, trên đài dưới sân đều giống nhau.

- Chết rồi?

Tề đội trưởng giật mình, đẩy mọi người nhào tới bên cạnh Tào Vô Cương, cẩn thận điều tra, lại nhẹ nhàng thở ra, vẫn tốt, còn sống!

- Tần công tử, ngài đây là...

Nhóm hộ vệ nhìn Tần Mệnh, muốn nổi giận nhưng không phát ra được.

Tần Mệnh giả ngu, lau máu trên tay:

- Các ngươi làm sao vậy? Bắt được tên trộm phải nghiêm trị, không thể nương tay. Gã này là ai? Nhanh chóng điều tra rõ ràng thân phận, tra ra chủ mưu phía sau. Dám đến hội trà làm càn, chán sống!

Đội trưởng Tề đều bị hắn chặn nghẹn lời nói không nên lời, ngươi thật tàn nhẫn! Đủ tặc!!

Quý Nguyên Hổ bọn họ kinh ngạc nhìn Tào Vô Cương trên mặt đất không có động tĩnh, lại nhìn Tần Mệnh, một trận lạnh sống lưng, vội vàng lui vào trong phòng, không dám lộ diện nữa.

Nhưng bọn họ muốn lui, Tần Mệnh lại không định buông tha bọn họ, chỉ vào phòng bọn họ nhắc nhở:

- Nơi đó còn có mấy đồng phạm, các ngươi không cùng nhau bắt sao?

Bình Luận (0)
Comment