Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1589 - Chương 1589 - Tần Mệnh, Còn Sống (3)

Chương 1589 - Tần Mệnh, còn sống (3)
Chương 1589 - Tần Mệnh, còn sống (3)

Chương 1589: Tần Mệnh, còn sống (3)

Các cường giả khắp nơi trên dãy núi đều bị hình thái cùng khí thế gần như hoàn mỹ của Hắc Phượng cùng Bạch Hổ thuyết phục, cái cỗ phong phạm Vương giả từ trong ra ngoài kia, để cho bọn hắn tự đáy lòng cảm khái tạo hóa thiên vị đối với Yêu tộc.

- Ồ! Không đúng!

Hắc Phượng tích súc cả buổi khí thế, bỗng nhiên mở miệng:

- Cái ánh mắt này của ngươi không đúng! Chúng ta là luận bàn, là luận võ, là muốn quyết ra ai là lão đại, cái ánh mắt này của ngươi... Ngươi muốn ăn hết ta a?

- Rống!!

Bạch Hổ gào thét, âm động thiên hạ, ầm ầm, bầu trời trong xanh vạn dặm, lại không biết từ nơi nào phá lên cuồn cuộn sấm sét, chấn đến không gian đều đang run rẩy, Bạch Hổ gào thét ra sát uy ngập trời, đột nhiên đánh về phía Hắc Phượng, cuồn cuộn sát khí, cuồn cuộn sương trắng, như là sóng thần không khống chế được nổi lên sóng dữ, phấp phới lao qua Hắc Phượng.

- Mẫu thân nó! Nói rõ ràng trước lại đánh! Lão tử cũng không muốn cùng ngươi dốc sức liều mạng! Mẫu thân ngươi... Dừng lại! Dừng lại!

Hắc Phượng ngao một tiếng kêu quái đản, quay đầu bỏ chạy.

Phía dưới núi cao, tất cả cường giả run rẩy khóe mắt, mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, bịt cả buổi, nghẹn ra câu cầu xin tha thứ? Sắc mặc đám tộc lão Tử Viêm Tộc nhìn không tốt, chúng ta gần như xuất ra tất cả bảo tàng ẩn giấu bồi dưỡng Hắc Phượng, kết quả bồi dưỡng được cái thứ đồ chơi như vậy?

- Cứu mạng a, nó điên rồi! Khống chế nó! Khiến nó tỉnh táo một chút!

Hắc Phượng nhanh chóng lao xuống, Hắc Viêm toàn thân cuộn trào mãnh liệt, tốc độ tăng vọt đến tận cùng, đối với Tử Viêm Tộc các cường giả lao đến, mặc dù dáng vẻ hoa lệ đến uy nghiêm, nhưng cái tiếng kêu thảm thiết kia thật sự là giết chết phong cảnh.

Bạch Hổ giận dữ hét to, đạp trên bão táp, theo đuổi không bỏ, sau lưng cuồn cuộn sương trắng, hóa thành hơn mười đầu mãnh hổ, liên tiếp tuôn ra, kéo dài qua hư không, chạy giết Hắc Phượng.

- Tiểu tử lông trắng, lão tử là muốn cùng ngươi luận bàn, không phải cùng ngươi dốc sức liều mạng, ngươi đây nổi điên làm gì?

Hắc Phượng đột nhiên bay vụt lên cao, quay người lại, lao về phía Nguyệt Tình nơi này:

- Tình Nhi a, cứu đại ca a!

- Ngươi đã thật lâu không có chiến đấu, ba năm đi à nha, hôm nay coi như hoạt động gân cốt một chút.

Nguyệt Tình bấm tay một điểm, một cỗ năng lượng vô hình vọt qua trời cao, trước mặt vọt tới Hắc Phượng, khiến cho nó quay đầu nghênh chiến Bạch Hổ.

- Từ từ sẽ đến a, cái tên này quá say máu, ta hàng phục không được a, đổi lại kẻ nhu nhược. Nó muốn giết ta! Quá hung tàn, cái tên tiểu tử lông trắng này đời trước kìm nén mà chết đấy sao? Ai đến ngăn nó lại! Cứu mạng a, giết chim! Ai tới cứu ta a, nguyên một đám phơi cọc tại chỗ này đánh người a! Thói đời ngày sau, lòng người không chân thành a, hắc gia ta bình thường yêu thương các ngươi. Có ai không, tranh thủ thời gian, hôm nay ngươi giúp hắc gia, hắc gia sau này bảo kê ngươi a! Hôm nay ta là tới luận bàn, không phải đến dốc sức liều mạng. Ngài không chơi!

Hắc Phượng gào khóc hô loạn, trên trời dưới đất tán loạn, mặc dù tư thế không lịch sự, nhưng tốc độ thật đúng là không chậm, lưu lại tàn ảnh đầy trời, xa xa kéo ra khoảng cách với Bạch Hổ, Bạch Hổ tức giận sát tính càng nặng, gào thét càng dữ dội hơn, cái tư thế dốc sức liều mạng kia, muốn xé sống khí thế của nó, đều khiến các cường giả trong núi rừng âm thầm tim đập nhanh, đầu Bạch Hổ này sát uy quá mạnh.

- Ngươi hôm nay đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh.

Đồng Ngôn đều nhìn không được, phát động Tử Viêm Dực xông lên bầu trời, lớn tiếng hô lớn:

- Ngươi lại gào khóc, bới lông của ngươi, hầm canh chim!

- Ồ... ngươi lợi hại thì đi đi, phía dưới điểm cái đèn liền ngưu bức?

Đồng Ngôn sắn lấy tay áo muốn khai chiến:

- Ngươi một mình đấu với Bạch Hổ, hay là muốn quần ẩu!

- Yêu Nhi...

Hắc Phượng vừa muốn cầu cứu, con mắt Yêu Nhi lưu chuyển, cười cười câu hồn đối với Hắc Phượng trên không trung, chiếc lưỡi thơm tho dí dỏm trong miệng quấy xuất ra cơn lốc màu máu, tinh xảo dí dỏm, lại tựa hồ như thai nghén lấy cái gì đó khủng bố, trong lòng Hắc Phượng khẽ run rẩy, ngao tiếng kêu quái đản:

- Oanh! Tiểu tử lông trắng, ít liều lĩnh, hắc gia ta vừa rồi chỉ là đang tập thể dục đây này, ta thấy ngươi là ngứa da, hôm nay không làm ngươi gào khóc, nằm không rời giường, hắc gia ta cùng họ ngươi. Đến đi, hắc gia ta khá nhiều tư thế! Nguyên một đám giải khóa, sướng chết ngươi!

Ở đó đều là chút ít đại nhân vật có thân phận, bị một tiếng hô này của nó khiến cho mặt mũi tràn đầy xám xịt, cái thứ đồ chơi gì thế này, là ai bảo hay sao?

Oanh!!

Hắc Phượng mãnh liệt vỗ cánh, Hắc Viêm ngập trời, nổ vang trời cao, đá vụn trong núi rừng đều tập thể bắn bay, gốc cây già đều đang đong đưa. Nó ngửa mặt lên trời gáy to, toàn thân lập loè hắc quang, như là kim loại, thân hình hoa lệ hiển thị rõ cương nghị. Tất cả Hắc Viêm toàn thể bạo động, có xu thế lôi cuốn thành sóng dữ, phấp phới giữa trời cao, ngã xuống trước người Bạch Hổ, người sau tiến lên bổ nhào qua, Hắc Viêm cuồn cuộn, nướng lấy mặt đất, để cho nhiệt độ không trung nhanh chóng tăng vọt, sóng nhiệt cuồn cuộn chật ních trời đất, ngay cả bọn người Nguyệt Tình trên núi cao đều cảm nhận được sóng dậy đập vào mặt.

Hắc Viêm ngập trời, cuộn trào mãnh liệt, tại trước một khắc vọt tới Bạch Hổ, đột nhiên nổ lớn ầm ầm, phóng nhanh lên trời cao, như cơn lốc nhanh chóng xoay tròn, vậy mà hóa thành Đỉnh Lô Hắc Viêm cực lớn, nuốt lấy Bạch Hổ đi vào.

- Lúc này mới có chút bộ dáng.

Đồng Ngôn ngừng ở trên không, ngưng mi nhìn luyện lô như trụ lớn chống trời, đây là Hắc Phượng bí thuật? Nhiệt độ bên ngoài đều cao như vậy, trong lò luyện thì sẽ thế nào đây?

Mắt thấy Hắc Phượng rốt cục cũng đã bắt đầu có chính kiến, đám trưởng lão xem chiến nghiêm túc nhìn về nơi xa.

Bình Luận (0)
Comment