Chu Thanh Thanh có dự cảm, chuyện này chỉ là dây dẫn nổ, hỗn loạn càng lớn sẽ theo nhau mà đến, cho nên nàng phải tại lúc trước khi hỗn loạn biến lớn không khống chế được, trở nên không cách nào thu thập được, mau chóng để cho Lục Nghiêu rời khỏi nơi này.
- Hiện tại?
Ôn Dương còn là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Thanh Thanh có một mặt mạnh mẽ như vậy, trực tiếp hạ lệnh xua đuổi.
- Trời sắp tối, hắn cần phải rời khỏi. Ngươi nên rõ ràng, hắn lưu lại chỉ sẽ gây nên hỗn loạn càng lớn, nếu như rơi xuống trong tay Tru Thiên điện, chỉ có chết không có đường sống.
Ôn Dương kỳ thật cũng hi vọng Lục Nghiêu có thể rời khỏi, một khi đội ngũ điều tra của Tru Thiên điện chạy tới nơi này, muốn đi liền không dễ dàng như vậy. Nhưng hiện tại Lục Nghiêu liền đi, Ôn gia thì sao? Cục diện rối rắm hiện tại thì sao? Ôn Dương mặc dù đã đi khỏi Ôn gia, nhưng chỗ đó dù sao cũng là nhà của hắn.
- Có thể để cho Lục Nghiêu ở lâu vài ngày hay không, ta nghĩ có thể cùng hắn thương lượng ra biện pháp giải quyết.
- Hiện tại liền có thể thương lượng, ta có thể cung cấp ý kiến.
Ôn Dương lắc đầu:
- Lục Nghiêu hắn... Hiện tại không được.
- Bây giờ là lúc bế quan sao? Chẳng lẽ hắn hiện đang khai chiến với Bích Ba đảo?
Sau lưng Chu Thanh Thanh có đệ tử Tinh Tượng các nhịn không được, giết người nhưng lại không đi, ở lại bế quan? Nói rõ là muốn làm lớn một hồi nha.
- Thân thể Lục Nghiêu có vấn đề, hắn thường xuyên hôn mê.
Đối diện là Chu Thanh Thanh, Ôn Dương không lo lắng nàng mấy chuyện xấu, cũng không sợ nàng nói ra.
- Các ngươi có thể đi nhìn, hắn đang ở bên trong.
Chu Thanh Thanh đi vào thạch động, sau khi xác định Tần Mệnh chính xác đang hôn mê, cũng có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến loạn tượng trên tế đàn Tinh Nguyệt, nàng không thể không kiên trì:
- Đợi Tần Mệnh tỉnh lại, mời hắn mau rời khỏi Bích Ba đảo, nếu như chính hắn không đi, chúng ta tự thân động thủ.
- Thanh Thanh cô nương, thứ cho ta nói thẳng, Lục Nghiêu đi liền có thể giải quyết vấn đề? Tru Thiên điện tìm không thấy hắn, rất có thể đem lửa giận phát tiết đến Bích Ba đảo, sẽ có người vô tội nhận đến liên quan.
- Mời hắn rời khỏi! Phải!
Chu Thanh Thanh khó được dùng giọng điệu quyết tuyệt, nàng lo lắng không phải Tru Thiên điện, mà là Lục Nghiêu lưu lại hồi lâu, sẽ dẫn phát hỗn loạn càng nhiều nơi.
- Ta có một nghi vấn, Thanh Thanh cô nương, ngươi vì cái gì lại để bụng đối với Lục Nghiêu như vậy?
Ôn Dương thật sự rất ngạc nhiên, trước kia trên đảo gặp chuyện không may cũng không có nghe nói Tinh Tượng các tự thân nhúng tay, lại còn là bản thân Chu Thanh Thanh ra mặt.
Chu Thanh Thanh quay người rời khỏi sơn động:
- Tối đa ba ngày, ta trở về, hi vọng các ngươi đã rời khỏi Bích Ba đảo, bằng không thì, ta coi như là cự tuyệt Tinh Tượng các ‘Thỉnh cầu’.
Ý ở ngoài lời, các ngươi không đi, ta đưa các ngươi đi.
Lần này thời gian Tần Mệnh hôn mê cũng không dài, mới sáng ngày hôm sau liền tỉnh. Tần Lam nhìn thấy hắn tỉnh lại, vui vẻ leo đến trên bả vai hắn, vui sướng như một tiểu tinh linh.
- Đến đây, hút hai phần?
Tần Mệnh chỉ vào cái trán.
Tiểu gia hỏa không đói bụng, lắc đầu vừa muốn đi ra chơi, bị Tần Mệnh một tay bắt trở lại:
- Giúp một việc, hút hai phần.
Tiểu gia hỏa không tình nguyện nghẹn nghẹn miệng, cố mà úp sấp trên cái trán hắn.
Tần Mệnh thừa cơ xâm nhập ý niệm vào không gian huyết văn, khống chế được Tu La đao trôi giạt bên trong.
Đứt năm sợi?
Tần Mệnh đếm số xiềng xích, vậy mà ít đi trọn vẹn năm sợi! Trên thân người khổng lồ còn treo xiềng xích, buộc hai tay hai chân, quấn quít lấy nửa người, nhưng đã có thể ngồi thẳng người, tóc dài theo huyết hải chậm rãi phiêu tán.
- Ngươi tỉnh rồi?
Ôn Dương nghe được bên trong có thanh âm rất nhỏ, từ bên ngoài đi tới.
- Ngươi làm sao lại ở đây?
Tần Mệnh khống chế lấy Tu La đao rút lui về thân thể, ép vào khí hải.
- Cái nhà kia còn cần ta phải lưu lại sao?
Nụ cười của Ôn Dương đắng chát.
- Ta đã hôn mê bao lâu?
- Chỉ đêm nay.
Cả đêm?
Tần Mệnh kỳ quái, không đúng, lần trước trùng kích xiềng xích, hôn mê ba ngày ba đêm, lần này đánh cho càng ác càng mạnh hơn nữa, trực tiếp dùng bản thể Tu La đao chặt đứt xiềng xích, nên hôn mê càng lâu mới đúng.
Tần Mệnh trong lòng hơi động một chút, hỏi Ôn Dương:
- Lúc ta hôn mê, trên người có bùn lầy không?
- Không có.
- Xác định?
- Ta đã đặc biệt kiểm tra, thật không có.
Tần Mệnh kích động, chẳng lẽ trong văn ấn phong ấn không ảnh hưởng đối với ta? Chặt đứt năm sợi xiềng xích là được? Tần Mệnh nhẹ vỗ về hai tay, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, tốt! Rốt cục cũng không bị cái kia ràng buộc!
Cho đến giờ phút này, Tần Mệnh mới cảm giác mình thật đã trốn ra khỏi hòn đảo lưu đày kia, không còn bùn lầy, không còn tùy thời có khả năng bị phong ấn làm cho hôn mê, cũng cũng không sao trói buộc.
- Có cái gì không đúng vậy?
- Không có gì không đúng, rất tốt!
Tần Mệnh nắm chặt tay, rung động lấy bả vai, cảm thụ lấy tự do cùng lực lượng bành trướng đã lâu. Hiện tại rốt cuộc cũng có thể tĩnh tâm xuống thử xem lực lượng Thánh Võ Cảnh, tìm hiểu võ pháp cao siêu hơn.
Ôn Dương bỗng nhiên cảm thấy Tần Mệnh có chỗ nào là lạ, nhưng lại không nói ra được.
- Chu Thanh Thanh của Tinh Tượng các đến tìm ngươi.