- Ai dám!
Một tiếng bạo rống đột nhiên từ phía trước núi cao truyền đến, Ôn Dương xông về một ngọn núi cao bị Lôi Bằng bao phủ xuống, chỉ vào Thánh Võ phía trước giận dữ mắng mỏ.
- Ôn Dương?
Hai vị Thánh Võ hơi nhíu mày, ngừng đều không ngừng, linh lực toàn thân sôi trào, thánh uy mênh mông cuồn cuộn, tốc độ không hề nhanh, nhưng lại mang đến cảm giác áp bách khủng bố, như là đại dương mênh mông chìm ngập mảnh không gian này.
- Không muốn làm cho Kiều Thiên Liệt cùng Kiều Bác Nam chết, các ngươi cứ việc qua đến.
Ôn Dương hô to, uy áp đập vào mặt để cho thân thể của hắn đều không ngừng run rẩy, đây không phải là vấn đề dũng khí cùng nghị lực, Thánh Cảnh áp bách đối với một Địa Võ như hắn mà nói, như là núi cao càng giống như là biển cả, hoàn toàn không phải một cái cấp độ.
Chết?
Mẫu thân nó tên tiểu tử này chán sống!
Hai vị Thánh Võ từ từ dừng lại, thanh âm uy nghiêm trầm thấp vang vọng trời đất:
- Ôn Dương, không nên chấp mê bất ngộ. Nếu không phải ngươi cứu người này trở về, cũng sẽ không phát sinh chuyện Khanh Nguyên lâu, càng sẽ không rước lấy mối họa lớn như vậy cho Ôn gia. Ngoan ngoãn lui ra, ta có thể tạm thời tha cho mệnh ngươi, giao cho Tru Thiên điện định đoạt xử trí.
Ôn Dương hồn nhiên không để ý, lớn tiếng hô lớn:
- Ai dám tiến về phía trước một bước, lực trảm Kiều Thiên Liệt!
- Suồng sã, ngươi cái đồ hỗn trướng, lão phu chết sống há lại cho ngươi tới... A...
Kiều Thiên Liệt bị định ở trên không, phẫn nộ gầm thét, nhưng lời còn chưa nói hết, hơn mười tia Thanh Lôi đã đánh đến trên người, lập tức đánh đến vầng sáng toàn thân lúc sáng lúc tối, linh lực thuẫn hắn đau khổ chống đỡ suýt chút nữa nứt vỡ, cả kinh hắn một thân đầy mồ hôi lạnh, cuống quít tập trung tinh lực giữ gìn linh lực thuẫn.
Sắc mặt hai vị Thánh Võ u ám:
- Ôn Dương, ngươi cũng đã biết ngươi đang nói cái gì nói? Kiều Thiên Liệt là trưởng bối Kiều gia, ngươi là con rể Kiều gia, các ngươi cùng là người một nhà, vậy mà lại mở miệng cuồng ngôn, vọng giết trưởng bối. Bích Ba đảo đều truyền rằng ngươi có thiện tâm, hôm nay vừa thấy... Hừ hừ... Ngươi là lòng muông dạ thú!
Người một nhà? Hiện tại mới biết là người một nhà?
Ôn Dương không đưa đúng sai với bọn họ, nhưng kéo kéo dài một hồi là tốt một hồi.
- Lui ra! Sinh tử Kiều Thiên Liệt cùng Kiều Bác Nam nằm trên tay chúng ta, không muốn thấy bọn hắn chết ở trước mặt các ngươi, hiện tại liền lùi xuống cho ta! Lui về phía sau ba trăm thước!
- Ha ha, Ôn Dương, thật có năng lực a! Bốn năm tu luyện, không thấy ngươi căng ra bao nhiêu thực lực, không biết sống chết ngạo tính ngược lại là tăng không ít. Ta liền nhìn xem, ngươi dám giết Kiều Thiên Liệt?
Triệu Tử Hùng từng bước một đi tới, đứng ngạo nghễ trên bầu trời đêm, nhìn xuống Ôn Dương trên đỉnh núi.
- Ngươi có thể thử xem.
Ôn Dương trước kia chưa bao giờ dám nói chuyện như vậy cùng Thánh Võ, hôm nay bằng bất cứ giá nào, hắn vẫn chọi cứng với uy áp ùn ùn kéo đến, cắn răng giận dữ mắng mỏ.
- Chớ ngu ngốc, với cái gan này của ngươi, ngay cả lão bà của mình đều bắt không được, còn có mặt mũi đi ra gào khóc! Cho ngươi một cơ hội, lăn đến trước mặt của ta, bằng không thì... Ta tự thân động thủ.
Triệu Tử Hùng trở tay một tổ, lòng bàn tay bắt đầu khởi động hào quang hừng hực, âm triều cuồn cuộn, như là nắm chặt một mảnh sông lớn.
Ôn Dương hô hấp dồn dập, nhưng vẫn là cắn răng, trừng mắt, đón lấy gió lớn mãnh liệt, nhìn hằm hằm bầu trời đêm:
- Không nên ép ta, lập tức lui về phía sau.
- Ha ha... Ngu xuẩn, ngươi ngược lại giết một kẻ cho ta xem một chút.
Triệu Tử Hùng phất tay muốn đánh ra năng lượng bên trong tay, nhưng tại khoảnh khắc này, Kiều Thiên Liệt đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sấm sét quấn quanh lấy hắn đột nhiên điên cuồng, như là cự mãng cuồng múa, điên cuồng mà kéo lấy hắn.
Kiều Thiên Liệt cực lực phóng thích ra năng lượng vững chắc linh lực thuẫn, kêu thảm vặn vẹo thân thể.
- Cứu ta...
Tiếng kêu thê lương của Kiều Thiên Liệt dần khàn khàn thảm thiết, sau một khắc, một đạo thiên lôi to như vạc nước đánh tại phía sau lưng, đánh đến hắn khí huyết sôi trào, linh lực toàn thân đều một hồi hỗn loạn thời không, gần như cùng lúc, xiềng xích Thanh Lôi quấn quanh lấy tứ chi cùng yết hầu hắn đột nhiên kéo đến năm phương hướng, phốc phốc loạn hưởng, huyết nhục bay tứ tung, một đời Thánh Võ bị sống sờ sờ xé nát.
Ầm ầm, lôi triều không trung rơi xuống, toàn diện oanh kích, đem tứ chi tàn phá sụp đổ thành máu loãng thịt nát, rơi vãi đầy trời.
Khắp quần sơn bỗng nhiên yên tĩnh, một màn hung tàn trùng kích lấy tầm mắt của mỗi người!
Đầu mọi người vù vù, trống rỗng, như là bị sấm đánh cứng trong lúc này.
Kiều Thiên Liệt bị xé sống?
Đường đường là Thánh Võ, liền chết như vậy?
Bích Ba đảo bởi vì Tinh Tượng các tồn tại, ở chung coi như ổn định, mặc dù chợt có hỗn loạn, nhưng lại chưa từng có phát sinh chém giết giữa Thánh Võ, chớ nói chi là chết Thánh Võ!
Nhưng tại đêm nay, bọn hắn lại tận mắt nhìn thấy một màn kinh hãi này. Thánh Võ cao cao tại thượng giống như thánh nhân, liền chết như vậy?
Ôn Dương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua không trung, hình ảnh xiềng xích sấm sét xé nát Kiều Thiên Liệt nện vào hai mắt, chấn đến linh hồn đều là một hồi run rẩy. Hắn chỉ là đến hù dọa Triệu Tử Hùng, ý đồ kéo dài thời gian, thật không muốn Kiều Thiên Liệt sẽ chết, càng không có nghĩ tới Lục Nghiêu sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy, xé sống hắn!