- Lạc Thịnh... Chết.
Thanh âm Lạc Hàn lạnh buốt, như là gió lạnh thổi tới trong sơn cốc, thấm vào sát ý để cho nhiệt độ trong phòng đều giống như hàng phục thêm vài phần.
- Cái gì?
Sắc mặt Diêu Văn Vũ lập tức trầm xuống.
- Xảy ra chuyện gì!
- Hai mươi ngày trước, Lạc Thịnh đi theo Ôn Ngọc về Bích Ba đảo gặp người nhà Ôn Ngọc, cũng tại trên yến hội bị người khác giết, ngoại điện phái ba vị Thánh Võ đi điều tra, trưởng lão ngoại điện tân nhiệm Đào Khôn dẫn đội, kết quả cũng bị đánh thành trọng thương.
Lạc Hàn tận lực khống chế lấy cảm xúc, nhưng trong lồng ngực như là có cỗ tà hỏa đang hừng hực bùng cháy. Hắn là sau khi trở về liền biết đến cái chết của Lạc Thịnh, nhưng khổ đợi hai ngày mới có người đưa tới chuyện báo cáo kỹ càng, Ôn Ngọc cũng bị áp giải về tổng điện.
Kỳ thật trong lòng Lạc Hàn đã sớm tán thành nữ tử Ôn Ngọc này, mặc dù gia cảnh bình thường, nhưng bộ dáng không tệ, cơ trí tiến thủ, mấu chốt là có thể khích lệ Lạc Thịnh phát triển, bằng không thì hắn cũng sẽ không cố gắng mà thu xếp chuyện Ôn Ngọc trở thành đệ tử nội điện. Thật không nghĩ đến Ôn Ngọc về nhà liền gây ra một cái nhiễu loạn lớn như vậy, vì ngăn cản đệ đệ mình tiến vào Tru Thiên điện, không quản ra tay độc ác phế đi gân mạch. Kỳ thật nghiên cứu sâu vào, Lạc Hàn cho rằng chuyện này mặc dù xử lý ám muội, lại thực sự không có gì đáng trách, hắn tức giận chính là Ôn Ngọc không có tra rõ ràng tình huống liền vội vàng ra tay, phế đi Ôn Dương không sao, liên lụy ra tên điên hung tàn như vậy, không chỉ góp bản thân nàng đi vào, còn hại cả Lạc Thịnh.
- Ai to gan như vậy? Có gì địa vị.
Diêu Văn Vũ kinh dị, lại là giết Lạc Thịnh, lại là tổn thương trưởng lão ngoại điện, táo bạo khiêu chiến Tru Thiên điện? Người đầu tiên Diêu Văn Vũ đến chính là thế lực bá chủ nào đó ở sau lưng hoạt động, mướn một tên điên không biết sống chết đến trêu đùa Tru Thiên điện.
- Hắn tên Lục Nghiêu, tạm thời không tra ra lai lịch, cảnh giới vốn là Thánh Võ nhất trọng thiên, nhưng trước khi Đào Khôn đuổi tới vừa vặn tiến vào nhị trọng thiên. Có một tình huống phải chú ý, hắn có khả năng là xông tới vì ngài.
Lạc Thịnh đem bức họa trong tay giao cho Diêu Văn Vũ, trầm giọng nói:
- Hắn tại trước mặt mọi người trọng thương Đào Khôn sau đó nói một câu như vậy, ‘Người ngươi muốn tìm, đã đến ’.
Diêu Văn Vũ hồ nghi nhìn Lạc Thịnh, mới tiếp nhận bức họa, ngưng mi nhìn một lát, chợt nhìn có chút quen thuộc, nhưng Thánh Võ nhị trọng thiên? Người muốn tìm? Hắn quả thực nhớ không nổi đã trêu chọc qua một người như vậy.
Trên bức họa chính xác chính là Tần Mệnh, chỉ là họa không hề giống, hơn nữa sát khí quá nặng, ánh mắt dữ tợn phá hủy cảm giác chỉnh thể, hơn nữa cảnh giới bị hiểu lầm, Diêu Văn Vũ hoàn toàn không có cân nhắc tới Tần Mệnh phương diện kia. Còn nữa, hắn tận mắt thấy Tần Mệnh chết, lại còn là chết ở ngoài hải vực vạn dặm.
- Ngươi quen?
Diêu Văn Vũ nhìn lại nhìn, xác định không biết. Hắn có thể làm được ‘Thiên tử’ Tru Thiên điện, số lượng người đắc tội cũng không ít, bất luận là trong hay là ngoài Tru Thiên điện đều có. Nhưng Thánh Võ liền mấy kẻ như vậy mà thôi, một tay đều có thể đếm đi qua.
- Người ta muốn tìm? Ta tìm ai.
Lạc Thịnh lắc đầu:
- Không biết, nhưng không loại bỏ khả năng dịch dung.
- Người còn chưa bắt được?
- Từ lúc Lục Nghiêu chạy ra Bích Ba đảo đến bây giờ đã mười ngày, ngoại điện trước sau phái năm vị Thánh Võ cùng ba trăm đệ tử, điều động không rõ số lượng kẻ săn giết, còn an bài chín tổ chức xung quanh Bích Ba đảo phối hợp, nhưng đến bây giờ đều không có bất kỳ manh mối gì, Lục Nghiêu thật giống như hư không biến mất.
Giọng điệu Lạc Hàn rét lạnh, đằng đằng sát khí. Hắn mặc kệ tên Lục Nghiêu kia có địa vị gì, là ai ở sau lưng khống chế, hắn đều muốn thay Lạc Thịnh báo thù.
- Ngươi muốn đích thân đi?
- Ta phải đi.
Trong lòng Diêu Văn Vũ không muốn đi, mặc dù có chút giao tình cùng Lạc Thịnh, đều là vì quan hệ với Lạc Hàn, với tư cách một trong thập đại thiên tử Tru Thiên điện, hắn thật không cần thiết tự thân đi qua điều tra đuổi bắt.
Chuyện này càng nghĩ càng kỳ quặc, hắn rất hoài nghi đây là tổ chức đối địch nào đó làm cục cho hắn, cố ý kích thích hắn đi qua.
Hắn đã quyết định bế quan tu luyện trùng kích Thánh Võ Cảnh, đây là việc đại sự cấp bách.
Diêu Văn Vũ cũng không hy vọng Lạc Hàn đi qua, nếu thật là có ai bố cục, không thấy được hắn liền có thể tru sát Lạc Hàn đến kích thích hắn. Nhưng Lạc Thịnh dù sao cũng là thân đệ đệ của Lạc Hàn, xảy ra chuyện lớn như vậy không ra mặt điều tra cũng không thể nào nói nổi.
- Công tử, xin ân chuẩn!
Lạc Hàn quỳ một chân trên đất, lớn tiếng khẩn cầu.
Diêu Văn Vũ gỡ xuống ngọc bài ‘Thiên tử’ bên hông, giao cho Lạc Hàn:
- Cầm ngọc bài mời ra ‘Táng Hải Phạm Tinh Tích’, nó am hiểu cách truy tung, có thể giúp được việc. Lúc cần thiết, có thể dùng ngọc bài điều động đệ tử ngoại điện.
- Tạ công tử.
Lạc Hàn tiếp nhận ngọc bài ‘Thiên tử’, trân trọng nhận lấy. Đây chính là mục đích hắn tới nơi này, mời Diêu Văn Vũ tự thân đi qua điều tra không có khả năng, cũng quả thực không cần thiết, nhưng hắn cần ngọc bài ‘Thiên tử’ của Diêu Văn Vũ, lấy được ngọc bài chẳng khác nào ‘Thiên tử’ đích thân tới, trong lúc vô hình tăng lên vô cùng nhiều quyền hạn cho bản thân, khi đặc thù cao nhất có thể hiệu lệnh năm vị trưởng lão ngoại điện.